Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 418

Trong lòng cô, Tư Hải Minh chính là một người cực kỳ nguy hiểm.

“Mặc dù tôi không cố ý, nhưng mà… Đào Anh Thy còn chưa nói xong, cằm đã bị nắm lấy, trên mặt bị bóng tối bao phủ, môi gần như bị nuốt chứng: “Ưm…” Đào Anh Thy nhận lệnh nhắm mắt cam chịu, Tư Hải Minh lại muốn trừng phạt cô sao? Loại trừng phạt này như đâm sâu cắm rễ, mỗi lân đều như muốn lột một lớp da của cô…

Tư Hải Minh dường như cảm thấy hôn không đủ sâu, một tay khác đè lên gáy cô, ấn xuống.

Còn có thể nghe được âm thanh yết hâu của anh nhấp nhô.

Hôn một hồi lâu, Đào Anh Thy mới được buông ra, cằm bị nắm chặt, gương mặt nhỏ gần trong gang tấc ửng hồng, mắt long lanh nước.

Tư Hải Minh dùng đôi mắt đen láy vừa quen thuộc vừa hung hăng nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như lưỡi dao đâm thẳng vào tâm hồn cô, giọng nói dung túng đến thô bạo: “Chuyện như mất đồ, cứ nói cho tôi biết, đừng sợ: Tay buông lỏng, cả người Đào Anh Thy mềm nhữn ngã vào trong lòng Tư Hải Minh, cố gắng hít thở, một hồi lâu đầu óc mới tỉnh táo lại.

Ý Tư Hải Minh là không trách cô làm mất đồng hồ sao…

Xe tiến vào khu chung cư, dừng ở lâu một, Đào Anh Thy vẫn có chút hoang mang không hiểu.

“Không xuống xe, đang khảo nghiệm tính kiên nhẫn của tôi đấy à?” Giọng nói trâm thấp của Tư Hải Minh truyền tới.

Đào Anh Thy hoàn hồ: “…Tạm biệt!” Nói xong liên nhảy xuống khỏi xe, không quay đầu lại mà đi vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, không nhìn thấy xe phía ngoài, Đào Anh Thy mới được thở phào một cái, thân kinh căng cứng mới được thả lỏng, cả người như muốn nhũn ra, nhất là hai chân, chỉ muốn ngã ngôi trên mặt đất.

Cô vào phòng, đóng cửa lại, mở đèn, lén lút đi tới ban công, vừa hay nhìn thấy xe của Tư Hải Minh khởi động, rời đi.

Đào Anh Thy bây giờ mới có thể vững tin là Tư Hải Minh thật sự buông tha cho mình.

Có điều là vì sao chứ? Dựa theo tính tình của Tư Hải Minh trong quá khứ, cô làm mất đồ anh ta tặng, cho dù không phát hiện cô lừa mình thì cũng sẽ không dễ dàng để cho co nói lời tạm biệt như Vậy.

Điều này khiến cô ngạc nhiên vô cùng… Lại đổi tình gì nữa vậy? Minh Uyển, gần mười giờ, xe của Chương Vĩ đi vào, anh ta xuống xe, đi tới sảnh chính.

“Trợ lý Vĩ” Bào Điển đi tới.

“Ngài Hải Minh đâu?” “Đang ở trong phòng làm việc.” “Cảm ơn” Chương Vĩ gõ cửa, sau khi được đồng ý cho vào thì đẩy cửa ra.

Tư Hải Minh đang ngồi sau bàn làm việc, trên tay là văn kiện của công ty cần kiểm duyệt.

“Ngài Hải Minh, đồ đã cầm về.” Chương Vĩ lấy đồng hồ đeo tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Chính là chiếc đồng hồ của Đào Anh Thy kia.

Tư Hải Minh lạnh lùng đặt văn kiện xuống, cầm đồng hồ lên, vuốt ve trong lòng bàn tay, mắt đen âm trầm mà lạnh lùng: “Tôi thấy cô ta có vẻ rảnh rỗi quá rồi.”

Chương Vĩ cười: “Cô ấy là diễn viên, quay phim đều phải chạy khắp nơi, muốn cho cô ấy không rảnh rỗi thì quá đơn giản” Hai ngày sau, Võ Ái Nhi đặt chân tới châu Phi, đối mặt với vùng đất lạc hậu, điều kiện sống còn không bằng khách sạn cấp thấp trong nước, cô ta liền nổi nóng ném đồ đạc lung tung…

“Aaaal” Người đại diện đứng cạnh nghe thấy tiếng thét chói tai, chỉ đành chịu đựng an ủi: “Cô đừng kêu nữa, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay đâu, làm gì có tác dụng gì chứ”

“Nói gì mà quay phim ở châu Phi chứ, các môi trường sống rách nát gì đây!” “Thì chẳng phải là do vụ cô đeo cái đồng hồ gây ra hay sao.” Người đại diện bất đắc dĩ trả lời.

Làm người đại diện cho Võ Ái Nhi cũng thật xui xẻo, cô ta cũng phải theo chịu tội. Võ Ái Nhi có thể tức giận quảng đồ, cô ta có thể quẳng cái gì? Quẳng Võ Ái Nhi đi à? Rảnh rỗi không có việc gì lại đăng cái thứ gì đâu trên mạng xã hội, không một lời hỏi trước, khiến cho cô ta cũng phải sứt đầu mẻ trán.

“Đồng hồ, đồng hồ, chẳng phải chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay thôi sao, thế mà lại ném tôi tới cái nơi khỉ ho cò gáy này? Anh Hải Minh chắc chắn đã bị Đào Anh Thy mê hoặc tới thần hồn điên đảo rồi nên mới có thể đối xử với tôi như vậy! Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy đấy!” Cho dù thế nào Võ Ái Nhi cũng không thể chấp nhận được.

Bình Luận (0)
Comment