Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 423

“Vâng!” Vệ sĩ bên cạnh lập tức hoảng sợ đáp.

Tư Hải Minh mở cửa xe bước lên rồi đóng sâm cửa lại, dứt khoát rời đi.

Tư Lệnh Sơn không dám tin những gì ông ta vừa mới nghe, lúc đó Tư Hải Minh rất hung hăng, có khả giết luôn ba anh cũng không chừng.

Anh hận ông ta đến vậy sao? Khi nghe con trai ruột nói với mình những lời không khách sáo như vậy, trong lòng cảm thấy như thế nào, cũng chỉ có mỗi mình Tư Lệnh Sơn biết thôi.

“Mời ông đi cho!” Đến vệ sĩ cũng bắt đầu không còn khách sáo với ông ta nữa. “Nếu ông không đi, đừng trách chúng tôi động tay với ông!” Tư Lệnh Sơn nhìn tên vệ sĩ dữ tợn, lê bàn chân yếu ớt trở lại xe, khởi động xe rời đi.

Sau khi Tư Hải Minh lên xe, Đào Anh Thy liền cảm thấy một bầu không khí im lặng ngột ngạt bao trùm chiếc xe.

Anh đang nhẫn nhịn, như thể nguy hiểm có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Nhà họ Tư chính là điểm yếu của Tư Hải Minh, không thể động vào dù chỉ một chút, vậy mà bây giờ Tư Lệnh Sơn lại tìm đến tận cửa.

Chẳng khác mục đích đến biệt thự Minh Uyển lần trước, để thăm sáu đứa nhỏ.

Con trai cũng không còn, lấy đâu ra cháu trai? Tư Lệnh Sơn này cũng là người có suy nghĩ, Tư Hải Minh nhìn vào đôi mắt to trong sáng và ngây thơ của bọn họ, hắc khí đáng sợ trên người cũng được giảm bớt.

“Ba biết rồi.” Tâm trạng căng thẳng của Đào Anh Thy cũng được thả lỏng.

Dấu sao tính tình của Tư Hải Minh luôn bất thường, người bị anh ảnh hưởng đến nhiều nhất chính là cô.

Miếng “nghịch lân” ăn vào xương cốt đó không phải Tư Lệnh Sơn và Liêu Ninh tạo thành sao? Nhưng trong mắt của Tư Hải Minh, cô chính là con gái của Liêu Ninh, giận cá chém thớt, cũng không phải là một lần hai lần…

Đến trường học, sáu bé con theo cô giáo đi vào trong, Đào Anh Thy nói: “Anh đi trước đi, tôi vào trong xem thử, tôi sẽ đi tài điện vê công ty Tư Hải Minh nhìn vào đôi mắt to trong sáng và ngây thơ của bọn họ, hắc khí đáng sợ trên người cũng được giảm bớt.

“Ba biết rồi.” Tâm trạng căng thẳng của Đào Anh Thy cũng được thả lỏng.

Dấu sao tính tình của Tư Hải Minh luôn bất thường, người bị anh ảnh hưởng đến nhiều nhất chính là cô.

Miếng “nghịch lân” ăn vào xương cốt đó không phải Tư Lệnh Sơn và Liêu Ninh tạo thành sao? Nhưng trong mắt của Tư Hải Minh, cô chính là con gái của Liêu Ninh, giận cá chém thớt, cũng không phải là một lần hai lần…

Đến trường học, sáu bé con theo cô giáo đi vào trong, Đào Anh Thy nói: “Anh đi trước đi, tôi vào trong xem thử, tôi sẽ đi tài điện vê công ty muộn một chút cho tiện.” Tư Hải Minh nhìn cô bằng đôi mắt đen lạnh lùng và sâu thẳm, chốc lát, không nói một lời, quay vào trong xe.

Chiếc xe lướt qua trước mắt cô rồi chạy đi.

Đào Anh Thy nhìn chiếc Rolls-Royce và chiếc xe vệ sĩ hòa vào dòng xe lưu thông trên đường, cho đến khi còn còn nhìn thấy nữa mới chịu thu hồi ánh mắt.

Cô có thể cảm nhận được, tuy lúc nấy trên xe sáu bé con đã xoa dịu sự tức giận của Tư Hải Minh, nhưng không có nghĩa anh sẽ bình tĩnh hòa nhã với con gái của Liêu Ninh.

Cho nên, cô mới không muốn quay lại xe.

Chiếc xe như cái lồng sắt không thể phá, giam giữ cô và tên dã thú tính tình bất ổn đó cùng với nhau, đáng sợ biết nhường nào! Đào Anh Thy không vào trường mà đi về phía lối vào tàu điện ngầm.

Dù sao lối vào tàu điện ngầm cũng không xa trường học, chỉ cần đi mười phút là tới.

Lúc sáng, dì Hà còn muốn kéo gần khoảng cách giữa cô và Từ Hải Minh.

Nhưng một khi chạm vào miếng “nghịch lân” của nhà họ Tư, Tư Hải Minh sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Ai có thể chịu được? Phải giữ khoảng cách thích hợp may ra mới được an toàn.

Đào Anh Thy sợ sau khi cô lên xe sẽ không thể xuống xe được nữa…

Cô vừa trầm tư suy nghĩ vừa đi về phía tàu điện ngầm, đi mãi đi mãi, mới phát hiện những người bên cạnh đều nhìn cô.

Nhìn cái gì? Còn cười nữa chứ, bộ trên mặt cô dính thứ gì kỳ lạ à? Đào Anh Thy sờ lên mặt, chẳng thấy có gì cả.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm này thật sự rất khó chịu…

Một chiếc xe đột ngột dừng lại ở bên cạnh cô, Đào Anh Thy nhìn sang, chiếc xe màu đen quen thuộc chạy tới, khiến cô sững sờ.

Cửa sổ được hạ xuống, để lộ khuôn mặt khó chịu của Tư Hải Minh.

Bình Luận (0)
Comment