Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 480

Đào Sơ Tâm không lên tiếng, vẻ mặt không chịu để yên. Cô ta nghĩ đến gì đó nên hoàn hồn: “Mẹ với ba là sao vậy?”

“Gân đây ông ấy có vẻ có ý đồ khác” Xa Huệ Anh vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ.

Đào Sơ Tâm nhìn bà ta: “Ai vậy?”

Đào Anh Thy đi một vòng chung quanh, bên ngoài có xe chạy vào từ ngoài cổng, lái vào trong sân. Đào Hải Trạch xuống xe, nhìn Đào Anh Thy: “Anh Anh, còn xem phòng con chưa? Ba bận rộn cả ngày, bây giờ mới vê nhà”

“Cũng không tệ lắm”

“Nếu con chịu thiệt thòi gì trong nhà thì đừng giấu, cứ nói với ba, ba sẽ giúp con.”

“Không cần, tôi có thể xử lý”

Đào Hải Trạch ngẩn ra, gật đầu: “Vậy thì tốt. Vào nhà thôi” Đào Anh Thy đang muốn xoay người thì lại có một chiếc taxi chạy vào, đỗ trước cửa nhà họ Xa. Đào Hải Trạch đang suy nghĩ đó là ai, người quen sao? Muốn vào khu biệt thự thì cần được cho phép. Sau khi thấy người bước xuống xe, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi.

Đào Anh Thy thản nhiên nhìn thoáng qua bà chủ nhà vừa xuống Xe, xoay người vào nhà. Xa Huệ Anh ngồi trong phòng cách, cô làm lơ bà ta, đi thẳng lên lầu. Vào phòng, cô xách một cái ghế ra ngoài ban công, ngồi chơi di động.

Không lâu sau, dưới lầu vang lên tiếng cãi cọ của vợ chồng Đào Hải Trạch. Từ ban đầu Đào Hải Trạch kiên quyết không thừa nhận, đến sau này không thể chống cự, cuối cùng là nhận lỗi dỗ dành vợ. Còn vang lên tiếng bạt tai.

Bà chủ nhà không phải dạng vừa, hoàn toàn không thua kém Xa Huệ Anh. Xa Huệ Anh cho bà chủ nhà một bạt tai, đương nhiên cô ta cũng phải đánh trả, nhưng bị Đào Hải Trạch ngăn cản, cho cô ta một cái tát, kêu cút đi.

Bà chủ nhà giận run người, chỉ vào Đào Hải Trạch: “Lúc anh ở bên em, thường xuyên nói vợ anh nhàm chán, bây giờ biến sắc mặt rất nhanh”

Xa Huệ Anh như bị đánh trúng tim, khó tin nhìn Đào Hải Trạch. Đào Sơ Tâm nghe thấy động tĩnh đi ra thăm dò, bị ghê tởm đến mức về phòng, đóng sầm cửa lại.

“Huệ Anh, bà đừng nghe cô ta nói bậy, tôi làm gì nói câu đó!” Đào Hải Trạch vội vã giải thích, sau đó chỉ vào bà chủ nhà: “Cút ngay cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không khách khít”

“Ai thèm! Dù sao anh cũng cho tôi không ít tiền rồi” Bà chủ nhà còn nói một câu trước khi rời đi. Xa Huệ Anh tức giận đến mức não sung huyết, thân thể lắc lư.

“Huệ Anh, bà nghe tôi giải thích…

Xa Huệ Anh đứng vững vàng, giơ tay cho Đào Hải Trạch một cái tát. Đào Hải Trạch không dám nổi cáu: “Huệ Anh, bà đánh đau tay không? Để tôi xem thử…”

“Cút đi!” Xa Huệ Anh hất tay: “Nếu không phải tôi âm thầm điều tra ông thì còn sẽ bị che giấu không biết bao lâu!”

“Không phải, Huệ Anh, đây là lỗi của tôi, tôi chỉ chơi đùa một chút thôi, trong lòng tôi vẫn yêu bà mà” Đào Anh Thy nấp trong góc tối nhìn Đào Hải Trạch hèn mọn xin lỗi, không thể không bội phục sức cám dỗ của đồng tiền.

Nếu Xa Huệ Anh không có tiền thì tại sao Đào Hải Trạch phải hèn mọn đến thế? Chí ít cô biết ông ta khác hẳn với lúc trước hở tí là chân đá tay đấm cô và Liêu Ninh. Đúng là châm chọc.

Quả nhiên Xa Huệ Anh không khiến cô thất vọng. Bà ta điều tra ra sự tồn tại của bà chủ nhà, trực tiếp kêu người tới tận nơi, cho Đào Hải Trạch đối chất. Bà chủ nhà bị Đào Anh Thy mua chuộc, đương nhiên cái gì cũng tuôn ra hết.

Xa Huệ Anh kêu cô ta tới đây nên Đào Hải Trạch không nghi ngờ Đào Anh Thy. Cô cũng muốn ở lại đây lâu, chỉ cần cô tìm được video mà Đào Hải Trạch che giấu rồi tiêu hủy chúng, cô có thể rời khỏi nơi này.

Xử lý Đào Hải Trạch thì không cần thiết ở đây.

Bình Luận (0)
Comment