Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 532

Đào Anh Thy ăn mì, dùng hết sức hút sụp soạt: “Ừm, tôi cảm thấy mì này của anh ngon hơn mì trong nhà tôi.”

Sau đó cô lại gắp một miếng thịt và dưa chua rồi bỏ vào miệng mình Thịt ngon quát Rất ngon! Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh, người đàn ông này ăn thôi mà cũng toát lên vẻ điềm đạm chững chạc, khiến cho gói mì ăn liền có cảm giác rất đắt giá.

“Tư Hải Minh, tôi làm cho anh phải lung lay rồi sao?” Đào Anh Thy mỉm cười rồi hỏi: “Tôi đã nói với anh về những thứ như mì ăn liền này, nếu như không ăn trong một khoảng thời gian thì anh sẽ vô cùng nhớ nó. Có phải bởi vì anh nhớ cho nên bảo tôi đi nấu không?”

Tư hải Minh ngước mắt nhìn, đôi mắt đen sâu thăm thẩm nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi có rất nhiều thứ muốn ăn” Đôi mắt mang theo sự xâm nhập quen thuộc này khiến cho Đào Anh Thy trở nên hoảng hốt. Cô chuyển chủ đề: “Anh ăn thử thịt với dưa chua cùng với nhau nhau, rất là ngon đấy!” Sau đó cô lại cúi đầu ăn mì.

Tại sao chủ đề hay như thế mà lại làm cho không được tự nhiên như vậy! Khi bầu không khí đặc sệt trở lại bình thường, bên ngoài vang lên giọng nói của sáu đứa trẻ…

“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?” “Mẹ ơi!” Đào Anh Thy run lên, bàn tay vội vàng túm lấy tay áo của Tư Hải Minh: “Nhanh lên, mau trốn đi! Bưng mì đi!” “.” Tư Hải Minh.

“Trẻ con không được ăn thứ này, không lành mạnh. Đừng để các con nhìn thấy!” Đào.

Anh Thy vội vàng đứng lên, một tay thì bưng bát mì, tay kia thì lôi tay áo của Tư Hải Minh.

Cô đẩy Tư Hải Minh vào trong phòng bếp, còn bản thân mình cũng trốn ở trong đó.

Sáu đứa trẻ chạy vào trong phòng ăn, cái đầu nhỏ quay qua quay lại tìm kiếm…

“Ơ, mẹ đâu rồi?” Bảo Nam hỏi.

“Mẹ đi đâu rồi nhỉ?” Bảo Vỹ hỏi.

“Mẹ ơi!” “Mẹ… Mẹ ơi” Bảo My.

“Em biết rồi, mẹ đi tìm ba rồi!” Bảo Hân quay người đi ra khỏi phòng bếp.

Bảo An chạy theo phía sau cô bé.

Sáu đứa trẻ giống như một viên tròn vội vàng chạy đi tìm ba và mẹ. Chắc chẳn ba mẹ đang chơi trò gì vui lắm, bọn chúng cũng muốn chơi! Nghe thấy tiếng sáu đứa trẻ rời đi, Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm.

Khi cô quay mặt lại, một bóng đen bao trùm khiến hô hấp của cô như ngừng lại Không biết khi nào Tư Hải Minh đã ở phía Sau cô, song song với đôi mắt là hàm dưới cương nghị của Tư Hải Minh.

Một giây sau, cái miệng đang căng thẳng của cô bị anh nuốt trọn.

“Ừm..” Trái tim của Đào Anh Thy lập tức ập loạn xạ không còn quy luật nào nữa, trong đôi mắt đang mở to của cô ngập tràn sự ngỡ ngàng.

Cơ thể cô dán chặt lên bức tường, dường như đã hòa làm một với bước tường đó. Cô mặc cho Tư Hải Minh đang hôn mình, nếm mùi vị của mình.

Trên tay cô vẫn còn bưng bát mì nên cô không thể nào đẩy anh ra được. Khi bị hôn, cả người cô lập tức cứng đờ ngay tại chỗ đó, giống như thần kinh cô đã hoàn toàn bị tê liệt đến nỗi không nghe bất kỳ mệnh lệnh nào nữa.

Sau khi anh khẽ buông ra, Đào Anh Thy vội vàng thở hổn hển rồi nói: “Anh… Anh Hải Minh.

Lỡ như tay của tôi run lên, tất cả mì sẽ đổ lên người anh thì… thì anh đừng trách tôi..” Tư Hải Minh cắn môi của cô, hơi thở nóng Về hừng hực, giọng nói trở nên khàn khàn: phòng” Cơ thể của Đào Anh Thy khẽ run lên, cô biết Tư Hải Minh muốn cái gì.

Anh thật sự định ăn xong mì cô nấu rồi lại muốn đến ăn cô.

“Tối hôm nay còn muốn đi sao? Hử?” Tư Hải Minh cọ sống mũi thẳng của mình lên gương mặt nóng bừng của cô.

Xung quanh hai người chỉ có sự mập mờ không rõ ràng.

Tư Hải Minh cầm lấy mì trên tay cô, quay người đặt lên trên bục.

Đào Anh Thy thấy vậy thì muốn chạy trốn.

Mà thật ra cô đã làm như vậy rồi Cô đi ra khỏi phòng bếp, băng qua phòng ăn rồi đi vào phòng khách.

Cô vội vàng đi đến phía cầu thang để tìm sáu đứa nhỏ, nếu nói cô đang chạy vào rừng rú cũng không có gì sai cả.

“Át’ Đào Anh Thy vừa mới đi đến cửa phòng sách thì cổ tay đã bị vặn lại, ngay sau đó cô bị kéo vào bên trong phòng sách bên cạnh.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng sách đóng sầm lại.

Cơ thể của Đào Anh Thy rất nhẹ nên bị Tư Hải Minh bế thốc lên trên mặt bàn, cô vừa mới ngồi dậy thì cơ thể lại bị Tư hải Minh đè xuống.

Bình Luận (0)
Comment