Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 553

Tôi nhất định phải đi à?

Đào Hải Trạch đoán được nguyên nhân vì sao cô không quá muốn đi, nên vội khuyên nhủ: “Anh Thy, ba chuẩn bị muốn bồi dưỡng cậu ta trở thành tâm phúc của ba, chuyện lúc trước coi như xong, xem như là nể mặt ba, được không?”

Đào Anh Thy có vẻ hơi do dự, nói: “Vậy thì nể mặt ông. Dù sao, chuyện ngày đó cũng không phải lớn lao gi.”

“Đúng vậy, đúng là như vậy đấy, dù sao sau này cũng là người một nhà”

“Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp mây đây” Đào Anh Thy cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại sang một bên, đứng lên, xoay người đi sang chỗ khác.

Vừa đi không lâu, chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tư Hải Minh.

Đào Anh Thy cởi giày rồi giảm lên cát, hạt cát trắng tinh, cực kỳ tinh tế, tựa như đang đạp lên bông. Cảm thấy không nướng thịt ở đây thì thật đảng tiếc.

Trời trong nắng ấm, biến xanh trời xanh. Nướng BBQ trên bãi cát trắng, mùi thịt tỏa ra khắp nơi, vừa ăn thịt nướng vừa ngắm cảnh, đúng là rất hưởng thụ.

Quay đầu lại, vệ sĩ cách đó không xa cứ luôn đi theo cô.

Sợ cô chạy thế à?

Với mệnh lệnh của Tư Hải Minh, cho dù cô có nói không cần vệ sĩ cũng không được!

Đào Anh Thy không có mục tiêu lang thang dọc theo bờ cát, nước biển thỉnh thoảng cọ lên bàn chân

trắng nõn của cô, rất thoải mái. Đi được một nửa cô quay mặt nhìn về phía biển rộng, trong đầu đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Trước kia vận mệnh của cô rất chông gai, chuyện này rồi đến chuyện khác ập tới, cô không chịu nổi.

Sau đó có con nên càng không có thời gian cho mình.

Đi du lịch như bây giờ là điều cô không tưởng.

Lúc trước đi du lịch cùng với Tư Viễn Hằng, đó là hành trình vui vẻ nhất khi cô lớn lên.

Bây giờ Tư Viễn Hằng đang ở đâu?

Chỉ cần anh ấy ổn là được rồi..

Bầu trời vang lên tiếng ầm ầm ầm, Đào Anh Thy ngẩng đầu thì nhìn thấy một trực thăng màu đen đang bay về phía cô, đáp xuống cách đó không xa.

Người đi từ trực thăng xuống là Tư Hải Minh.

Bộ tây trang màu đen càng tôn lên dáng người cao gầy gợi cảm của anh, khí thể thâm trầm khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ. Người đàn ông này muốn ra ngoài là cứ thay trực thăng à?

Còn nữa, anh vừa đến tập đoàn “Vương Tân” bao lâu chứ? Chắc chưa đến hai tiếng!

Sao lại trở về rồi?

Cho đến khi thân hình cao lớn của Tư Hải Minh tới gần, bao phủ lây cô, Đào Anh Thy hỏi: “Sao lại quay về rồi?”

“Vì sao không mang điện thoại theo?”

Đầu óc Đào Anh Thy đang ngẩn ra, nói cách khác, Tư Hải Minh không gọi được điện thoại cho cô nên dứt khoát trực tiếp quay về sao?

Vậy là những vệ sĩ anh để lại đây không có điện thoại à?

Tất nhiên Đào Anh Thy sẽ không cho là vậy! “Tôi đi một một chút sẽ trở về, cũng không cần phải cầm điện thoại theo suốt mà?” “Lần sau mang theo đi.” Tư Hải Minh bá đạo yêu cầu.

“Biết rồi.” Đào Anh Thy cạn lời, nhìn về phía biển xa xăm.

Tư Hải Minh nhìn khuôn mặt trắng nõn đến trong suốt dưới ánh mặt trời của cô, suy nghĩ không ngừng chuyển động.

“Có phải không thoải mái không?” Tư Hải Minh hỏi.

“Không có.” Đào Anh Thy cảm thấy vết thương của Tư Hải Minh nặng hơn cô rất nhiều. Nhưng lúc ở trong bệnh viện lại giống như chỉ có mỗi cô bị bệnh vậy.

Tư Hải Minh thay thuốc hay làm gì cô cũng không biết.

“Đúng rồi, ngày mai tôi muốn ra ngoài ăn cơm tối, ba tôi đã gọi điện thoại cho tôi rồi.”

“Ông ta không biết em đang tĩnh dưỡng sao?” Giọng nói Tư Hải Minh lạnh xuống, sắc mặt thâm trầm khiến người ta khiếp sợ. “Tôi đã không sao rồi, ngày mai có thể về được.

Anh nhìn vết thương trên trán tôi này, chỉ một chút nhỏ mà thôi.” Đào Anh Thy chỉ vào trán mình, càng nghĩ càng giận: “Tôi còn tưởng rằng vết thương trên trán nghiêm trọng lắm, còn thế này đến bệnh viện chậm một chút thì cũng sắp lành rồi!”

Còn bắt cô dán băng gạc mấy ngày!

Cô chủ yếu chỉ bị nội thương, không bị ngoại thương!

Đôi mắt Tư Hải Minh thâm trầm như chim ưng, duỗi tay đưa mu bàn tay cọ trên mặt cô, giọng nói lộ ra chút nguy hiểm: “Cho dù chỉ là một vết thương nhỏ, cũng đủ để Tư Triều Vũ chết một trăm lần.”

Bình Luận (0)
Comment