Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 669

“Đáng ra Tư Hải Minh muốn đổi tài xế, nhưng bị tôi cản lại. Dù gì đi nữa, đó cũng là tấm lòng của ông! Lý Ba cũng xin được ở lại, tôi không phải người tàn nhẫn như vậy”

Đào Anh Thy nói Đào Hải Trạch nhìn về hướng Lý Ba: “Theo Đào Anh Thy cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi cậu”

“Dạ tổng giám đốc Đào!”

“Vào trong đi!” Đào Hải Trạch mời vào, sau đó hỏi: “Ăn cơm chưa? Bây giờ ba nói nhà bếp làm!”

“Không cần đâu, tôi đã ăn ở đài truyền hình rồi” Đào Anh Thy từ chối. Vào đến bên trong, ngồi xuống ghế sô pha, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Sao chỉ có một mình ông? Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm đâu?”

“Hai người họ đang ở bệnh viện”

“Bệnh viện?” Đào Anh Thy hỏi với vẻ tò mò: “Bệnh gì vậy?”

“Trên đường gặp phải cướp, nên bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, không cần phải lo”

Có phải gặp cướp hay không, Đào Anh Thy còn không biết sao! Cô không vạch trần ông ta.

“Vậy sao ông lại ở nhà?”

“Buổi sáng Sơ Tâm đến bệnh viện, buổi tối ba đi”

“Hay là vậy đi, bây giờ tôi cùng ông đi thăm bà ấy?” Đào Anh Thy hỏi.

“Cũng được”

Ra khỏi nhà, Đào Hải Trạch hỏi: “Ba ngồi xe của con đi chung nhé? Đỡ phải đi hai chiếc xe?

Đào Anh Thy nhìn qua chiếc Rolls Royce sang trọng trắng như tuyết của mình, muốn ngồi Rolls Royce à? Từ chối một cách không khách sáo: “Bỏ đi, tôi sợ Tư Hải Minh không vui” Nói xong, quay lưng bước lên xe.

Đào Hải Trạch cảm thấy mặt mình nóng như lửa, quay lưng bước lên xe mình.

Khi đến bệnh viện rồi, lúc vừa bước vào phòng bệnh, Đào Anh Thy đã cảm nhận được ý xấu của Đào Sơ Tâm!

Đào Anh Thy không quan tâm, quay người nhìn sang giường bệnh.

Khuôn mặt Xa Huệ Anh bị đánh đến sưng vù, phần thân bên dưới được chăn che lại không cần nói cũng biết thế nào rồi, ít nhất cũng phải gấy vài xương sườn.

Đào Anh Thy nhìn không khí xung quanh, không giống như những gì cô đã nghĩ?

“Ôi, sao lại bị thương đến nông nổi này?

Có sao không?” Đào Anh Thy hỏi Đào Hải Trạch nói: “Bị chấn thương não nhẹ và bị gãy mười xương sườn.”

Đào Anh Thy nghe xong nổi hết da gà, tổng cộng có hai mươi bốn xương sườn, bà ta gần như bị gãy hết một nửa rồi!

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy Xa Huệ Anh đang run rẩy, đối với bà ấy mà nói, hai mươi phút ngắn ngủi trong phòng làm việc là ác mộng chăng!

Đây có là gì đâu? Cô đã sống kiểu này mấy năm trời rồi! Nếu không phải Tư Hải Minh xuất hiện trong văn phòng giúp cô vượt qua khó khăn, bây giờ chắc cô sẽ bị thương tích của Xa Huệ Anh làm liên lụy, quá khủng khiếp!

Còn hiện giờ, cô không bị ảnh hưởng gì cả!

Nhìn bầu không khí này, chắc Đào Sơ Tâm không biết vết thương của Xa Huệ Anh đến từ đâu rồi, nếu không, chẳng phải Đào Hải Hùng đã xuất hiện từ sớm sao?

Đào Anh Thy bước đến bên cạnh giường, kéo chiếc ghế qua rồi ngồi xuống, nhướng người đến trước mặt Xa Huệ Anh và nhìn thắng vào mặt bà ta.

“Mặt bị đánh đến nổi này, chắc sẽ không bị phá tướng chứ?” Đào Anh Thy nói với vẻ mặt nuối tiếc: “Lúc đó bị đánh mạnh đến cỡ nào vậy? Chuyện này… báo cảnh sát chưa?”

Quay mặt nhìn sang Đào Sơ Tâm, “Dì không muốn báo cảnh sát!” Xa Huệ Anh nói với giọng kích động.

Đào Anh Thy không đồng ý: “Sao có thể không báo cảnh sát chứ? Vậy chẳng phải đang để tên cướp ung dung ngoài vòng pháp luật sao? Lỡ lần sau lại cướp bà, lại đánh bà thì sao?”

Xa Huệ Anh sau khi nghe câu phía sau của Đào Anh Thy, cơ thể bà run còn dữ dội hơn!

Đào Sơ Tâm nắm lấy tay Xa Huệ Anh: “Không báo cảnh sát. Đào Anh Thy, nếu không còn gì nữa thì cô về đi, không ai hoan nghênh côt “Đúng là không biết điều, tốt bụng đến thăm cũng không được” Đào Anh Thy nhìn sang Xa Huệ Anh thêm lần nữa: “Sau này đi đường phải cẩn thận, nhiều người lòng lang dạ sói lắm đó.”

Nói xong đứng dậy.

Xa Huệ Anh giận đến nghiến răng, toàn thân run lên cầm cập, hễ nghĩ đến vết thương được gây ra từ đâu, lại đau khổ nói không nên lời, với lấy chiếc ly bên cạnh chọi thẳng vào người Đào Anh Thy.

Đào Anh Thy đang quay lưng, vốn không để ý chiếc ly đang được ném qua.

Bình Luận (0)
Comment