Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 873

Chương Vinói xong, liền thu mắt lại, cảm thấy áp lực đè nén và bầu không khí yên lặng này thật đáng sợ.

Tư Hải Minh không hề nhúc nhích, sau khi nhớ lại những gì mình đã nói trong nhà hàng, từng thớ thịt trên cơ thể anh đều căng ra đến mức cứng đờ.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, ánh mắt thâm sâu khó lường. Bỗng chốc, Tư Hải Minh ngã người ra phía sau, dáng vẻ lười biếng và lạnh lùng Đào Anh Thy dùng xong bữa tối, cô bước lên đài quan sát, dựa vào lan can ngắm cảnh biển xa xăm.

Chỉ cần cô bước xuống dưới, vệ sĩ sẽ xuất hiện trước mặt cô.

Tư Hải Minh không buông, cô sẽ bị anh nhốt ở đây cả đời sao…

Cô đứng bên ngoài cho đến khi trời tối mịt mới trở vào trong, đi vào phòng tắm.

Cho dù là ở biệt thự Minh Uyển, hay là ở đây, cũng đều không có bồn tắm Chỉ cần là bất động sản thuộc sở hữu của Tư Hải Minh, thì đều không có bồn tắm …

Đào Anh Thy đứng dưới vòi sen, hơi ngước mặt lên, để dòng nước xõa vào mặt mình.

Lúc này, nghe thấy động tĩnh phía sau, cô cúi mặt xuống, mở mắt ra, vẫn chưa kịp quay đầu lại thì đã cảm nhận một luồng khí lạnh len lỏi vào trong.

Ngoại trừ Tư Hải Minh, còn có ai nghênh ngang như vậy chứ…

Thế nhưng, cô không hề nghe thấy bước chân Tư Hải Minh đến gần, ánh mắt không thể xem thường như đâm xuyên qua lớp da thịt phía sau lưng cô, khiến cô hoàn toàn mất tự chủ.

Khi cô chuẩn bị khóa vòi nước lại, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Tư Hải Minh: “Em không cho anh chạm vào bởi vì đoạn ghi âm của Võ Ái Nhi?”

Đào Anh Thy thân thể bất động quay lưng lại, nhưng trong lòng như bị kinh ngạc xém chút là hồn phi phách tám, cô trừng to hai mắt, nước từ trong khóe mắt trượt xuống, có giọt trượt vào trong mắt lúc nào cũng không hay…

Ghi âm… tôi biết rồi….

Võ Ái Nhi cuối cùng cũng nói ra Đào Anh Thy dần dần thả lỏng tâm trạng đang căng thẳng đến cực điểm của mình, cô vốn dĩ muốn nói mấy lời như “Nếu không nói như thế, cô ta sẽ giúp tôi sao” để che đậy suy nghĩ thật sự trong lòng, nhưng lại nghe Tư Hải Minh tiếp lời.

“Đừng quá tham lam!”

Đào Anh Thy ngơ ngác, hai mắt như cứng đờ, thân thể ngâm trong nước nóng nhưng sao cô lại cảm thấy lạnh thấu xương!

Tư Hải Minh tiến lại phía sau cô, Đào Anh Thy càng cảm thấy lạnh hơn! Cô không biết tại sao mình lại không run, có lẽ là bị đông đến tê liệt rồi chăng.

Cánh môi mỏng của anh áp vào tai cô: “Tôi đã cho em đủ lắm rồi…

Đào Anh Thy nhám mắt lại, giọt nước trượt xuống mi mắt cô, hít một hơi thật sâu.

Đến khi cô mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt đầy lạnh lùng. Xoay người lại, hai tay dùng hết sức lực đẩy Tư Hải Minh ra.

Tư Hải Minh vốn mất cảnh giác đã bị đẩy lùi về phía sau một bước, khẽ nheo mắt lại!

Đào Anh Thy dùng ánh mắt lạnh lùng suồng sã nhìn anh: “Ai cần anh cho? Tôi có nói tôi cần anh cho gì sao? Người trước giờ tôi yêu là ai anh vãn không biết sao? Hay là cần tôi nói lại một lần nữa!”

Sắc mặt Tư Hải Minh có chút nguy hiểm, rất khó lường!

Bầu không khí ngột ngạt trong phòng tắm càng rõ ràng hơn dưới tiếng nước vòi sen chảy rả rích, giống như đang lăng trì ai đó!

Đào Anh Thy kéo chiếc khăn tắm rộng bên cạnh, trùm lên vai để che đi cơ thể đang trần như nhộng của mình.

Đi về phía Tư Hải Minh, dưới bóng dáng cao lớn của anh, thân hình càng thêm mảnh mai, gương mặt anh tuấn không chút sợ hãi.

Sắc mặt cô tái nhợt, người không biết còn tưởng do cô tắm nước lạnh mà ra.

“Tôi tham lam? Tôi tham lam của anh cái gì chứ? Tài sản? Con người của anh? Hay tình yêu của anh? Hay giấy đăng ký kết hôn? Hình như từ đầu đến cuối đều là anh giam cầm tôi?

Rốt cuộc là tôi tham lam, hay là anh tham lam? Như vầy đi, bây giờ anh nói một tiếng thả tôi ra, anh xem tôi có trở về hay không?” Giọng điệu của Đào Anh Thy đầy khiêu khích.

Các đường nét trên khuôn mặt của Tư Hải Minh đã được thắt chặt đến cực điểm, thái dương nổi đầy gân xanh!

Bình Luận (0)
Comment