Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 113



Một giọng nam mơ mơ màng màng cất lên trong điện thoại: “Yến Lệ? Cô nhận được rồi sao?” Mộ Yến Lệ thật sự cạn lời: “Thật sự là anh tặng sao?
Anh muốn tặng tôi hay là tặng kẻ trộm?”
Dường như người đàn ông đang ngồi dậy, giọng nói cũng khôi phục về trạng thái bình thường: “Đương nhiên là tặng cô rồi!” “Anh là bác sĩ nổi tiếng hành y cứu người.

Người không biết còn tưởng rằng anh đến Nam Phi đào kim cương đấy! Anh tặng tôi món đồ quý giá như vậy, không sợ rằng mấy tên trộm sẽ rình mò nhà của tôi sao?” “Chẳng phải tôi đã tặng kèm cho cô một cái két sắt rồi sao?” “Tôi cảm ơn anh ha
Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu: “Anh tặng tôi két sắt bằng thủy tinh trong suốt để khảo nghiệm thực lực của mấy tên trộm, hay là khảo nghiệm tính an toàn của két sắt mà anh mua hả?" “Yên tâm đi.

Tôi đã thử rồi.

Két sắt có hệ thống cảnh báo tự động, cây tiền tài không mất được đâu.

Một nút cảnh báo được khởi động, nhập ngày sinh của cô lên bộ điều khiển từ xa là được.
Mộ Yến Lê: “
Người đàn ông khẽ cười: "Được rồi.

Nếu cô cảm thấy chướng mắt thì bán nó đổi thành tiền mặt đi.

Tôi chỉ muốn biểu đạt chút tâm ý chúc mừng mà thôi.

Thật sự ý định ban đầu của tôi là tặng cô hoa hồng và trà dưỡng nhan để bảo vệ sức khỏe thật tốt, nhưng mà đàn anh đàn em lại nói tôi keo kiệt, muốn tôi tặng cô vật gì sang một chút.


Nhất thời không nghĩ được nên tặng cô cái gì, nên tôi đã tặng cô cái này.”
Mộ Yến Lệ tức giận: “Ừm, anh đúng là nhà giàu khoe khoang! Anh định không cho tôi đi ngủ đúng không? Muốn tôi cả ngày phải trong cái cây tiền tài này đúng không?” Giọng nói vui vẻ của người đàn ông truyền đến: “Yên tâm ngủ đi, không mất được đâu.

Mất thì tôi sẽ tặng cho cô một cây khác.

“Anh mau đi ngủ đi!”
Mộ Yến Lệ nói xong, tức giận ngắt điện thoại.
Sau đó, cô nhìn thấy mấy nhân viên dùng xe đẩy đẩy két sắt vào trong studio, vừa hét lên, vừa tìm vị trí: “Để ở đâu đây?” Sao mà cô biết để ở đâu chứ?
Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu, cất bước đi vào bên trong, sau đó tìm một vị trí đặt nó ở trong studio của mình.

Nhìn thấy cây tiền tài chói mắt kìa, cô không biết nên dùng cảm xúc gì để biểu đạt chính mình, vừa bực mình vừa buồn cười.
Thẩm Hoa Linh vừa đến cửa đã nhìn thấy mọi người hô hào, chứng kiến cảnh tượng món đồ khổng lồ kia được đưa vào studio, cảm thấy rất buồn cười.

“Là đàn anh của cậu tặng đúng không?”
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Ừm.

Bệnh nhân trước đây của anh ấy là một người buôn bán kim cương, anh ấy cũng làm theo.

Tớ đoán cây tiền tài này tổn hết một năm làm việc của anh ta."
Thẩm Hoa Linh cười nói: “Anh ta chắc chắn là chân của cậu đấy.” Mộ Yến Lệ trừng mắt với cô ấy: “Đừng nói lung tung.
Đó là đàn anh của tớ.
Thẩm Hoa Linh vuốt cằm suy tư: “Chậc chậc, tối nay cậu phải giữ vài người ở đây canh chừng.

Tối nay tớ sẽ quay lại đập nát cửa kính cướp những thứ này về nhà
Mộ Yến Lệ cười nói: “Cậu cứ thử xem “Cái gì?” “Không phải muốn đập nát sao?” “Sao thế? Tấm thủy tinh này tớ không thể đập nát được sao?”
Thẩm Hoa Linh nói xong, giơ tay lên đập xuống, sau đó két sắt phát ra âm thanh cảnh báo rất lớn khiến cho mọi người ở bên ngoài studio đều ngoái đầu nhìn vào bên trong.
Mộ Yến Lệ cũng giật mình, cô chỉ muốn thử thôi, không ngờ lại âm thanh phát ra lại lớn như vậy.
Cô vội vàng tìm cái điều khiển từ xa, lén lút nhập mật mã thì âm thanh mới biến mất.
Mọi người lại vây đến, bàn tán rất lâu, từng người từng người đều rất hứng thú
Thẩm Hoa Linh vỗ ngực, vẫn còn đang rất hoảng sợ: “Má ơi, dọa chết tớ rồi.

Trông rất cứng cáp, rất khó trộm day!"
Khi Lâm Hà Vinh đến, đúng lúc nghe được những lời này thì không nhịn được nói đùa: “Cô là đầu heo sao? Nếu như người ta đã dám trưng bày lộ liễu như thế, cô muốn trộm dễ dàng như vậy sao?”
Thẩm Hoa Linh ngước mắt nhìn anh ta một ái, muốn thốt ra câu "liên quan gì đến anh nhưng nhìn thấy Trương Linh Đan đang ôm cánh tay của anh ta lại nuốt cục tức xuống bụng, không thèm phản ứng anh ta.
Lâm Hà Vinh cảm thấy không quen, cười nhạo: “Hôm nay cô hiền vậy.

Quả nhiên là có tật giật mình.”
Thẩm Hoa Linh bị Lâm Hà Vinh chọc tức, không nhịn được hét lên một câu: “Lâm Hà Vinh, cậu cút ngay cho tôi.

Tôi nể mặt bạn gái cậu nên mới không so đo với cậu thôi.

Cậu đừng được đẳng chân lân đẳng đầu!” “Chậc chậc!” Lâm Hà Vinh nói xong, quay đầu nhìn

Trương Linh Đan một cái, giơ tay lên thân mật vuốt cằm cô ta: “Thể diện của em lớn ghế.”
Trương Linh Đan thẹn thùng né tránh: “Đừng làm bậy, ở đây có rất nhiều người đấy.
Thẩm Hoa Linh trố mắt nhìn hai người đang thân mật, sau đó lại bối rối nhìn sang chỗ khác, giả bộ nhìn vào cây tiền tài.
Mộ Yến Lệ nhìn thấy Thẩm Hoa Linh không được tự nhiên, vậy nên cô lên tiếng nói: “Sắp đến giờ rồi.

Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Bọn họ đáp lời, sau đó đi ra ngoài, chuẩn bị cắt băng.
Chín giờ năm mươi tám phút, nghi thức cắt băng chính thức bắt đầu, thành phố Cẩm Chưởng không cho đất pháo, sau khi khúc nhạc rộn ràng kết thúc, Mộ Yến Lệ cầm microphone nói vài câu đơn giản: “Cảm ơn mọi người đã bỏ công việc đến tham gia lễ khai trương Studio của tôi.

Lúc này, tôi xin gửi lời chào nồng nhiệt và lời cảm ơn chân thành đến mọi người.

Mặc dù studio trang phục Yến Lệ mới khai trương nhưng chúng tôi có một đội ngũ thiết kế rất thuần thục, giữ vững tiêu chí mỗi một bộ trang phục đều là tác phẩm độc nhất vô nhị.

Bạn mặc trang phục của Studio của chúng tôi sẽ trở thành người không ai có thể thay thế.

Xin mọi người hãy mong đợi, ủng hộ nhiều hơn.

Hôm nay khai trương, bán đồng giá hai trăm sáu mươi tư nghìn đồng, có thể đặt hàng, có thể nói với chúng tôi suy nghĩ của bạn.

Chúng tôi đảm bảo sẽ làm bạn hài lòng.

Cám ơn!”
Nói xong cô cúi đầu với những người đứng dưới khán đài, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Sau đó lễ tân dẫn những người cắt băng đứng vào vị trí, Mộ Yến Lệ đứng ở giữa, hai bên trái phải là Dung Tư
Thành và Tề Vấn Tiêu, hai người đứng hai bên là Sở Minh
Hoàng và Lâm Hà Vinh.
Lễ tân bưng khay đựng kéo màu vàng, sau đó cắt băng, các mảnh vải rơi xuống đất.

Những người đứng xem đều vỗ tay, coi như lễ khai trương đã thuận lợi hoàn thành.

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truy*ện tại ТгuуeлАPР.cом
Thẩm Hoa Linh và Lâm Hà Vinh hỗ trợ thu dọn, các nhân viên còn lại bắt đầu tiếp đón khách hàng.
Chẳng quan tâm bọn họ đến để cổ động hay là đến vì thực sự thích trang phục, dù sao trong Studio cũng chật kín người.

Bọn họ đang bàn luận và thử quần áo, nói chung là việc làm ăn cũng không tệ lắm.
Trong khách sạn cách nơi này không xa, Mộ Yến Lệ mười một giờ sẽ quay về.

Còn nửa tiếng nữa, nghĩ thầm trong lòng có thể bán được bao nhiêu thì bản bấy nhiêu.

Ai ngờ..

“Chị Lê

Tổng Hòa vội vàng chạy vào: “Không còn quần áo nữa!”
Mộ Yến Lệ nhíu mày, không hiểu ý của cô ấy: “Cái gì?”
Tổng Hòa bất đắc dĩ hạnh phúc nói: “Chúng ta chuẩn bị sáu mươi tám bộ quần áo để bản trong ngày khai trương, bây giờ đã bị giành mua hết rồi.”
Mộ Yến Lệ bị sốc, nuốt nước miếng xuống: “Không còn một bộ nào luôn hả?”
Tổng Hòa gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.

Vừa nãy, các minh tinh đặt mười chín bộ, còn có một vài khách hàng hâm mộ danh tiếng của chị nên đang đợi ở cửa hàng.

Khi chị nói đồng giá hai trăm sáu mươi tư ngàn, bọn họ dẫn rất nhiều bạn bè đến đây.

Dù sao thì bây giờ chúng ta đã bán hết quần áo rồi.”
Mộ Yến Lệ cũng dở khóc dở cười, chắc không có ai đứng sau sắp xếp chuyện này chứ? “Thế này đi, nếu như những khách hàng kia muốn mua thì đưa cho bọn họ phương thức liên hệ, hoặc là ghi lại phong cách kiểu dáng mà bọn họ thích.

Sau đó bảo bọn họ đợi vài ngày, cũng sẽ đồng giả hai trăm sáu mươi tư nghìn
Tổng Hòa mỉm cười đáp lời: “Vâng, em đi đây!”
Mộ Yến Lệ mỉm cười, thật ra cô đã biết rằng sớm muộn gì quần áo của cô cũng sẽ bán hết, nhưng không ngờ lại bán hết trong thời gian ngắn như vậy.
Cảm giác này quá tuyệt, không có gì sánh bằng!
Mộ Ngọc Tú nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên đường đối diện, nhìn thấy cây tiền tài được đưa vào, nhìn thấy Mộc Yến Lệ đứng trên sân khấu nói lời cảm ơn khai trương, dường như cô ta đang tự ngược bản thân mình, biết rõ rằng nhìn thấy sẽ khó chịu, nhưng vẫn muốn nhìn.

Sau đó cứ nhìn mãi nhìn mãi, cô ta phát hiện người trong studio đi rồi, cửa cũng đóng luôn, cảnh tượng vắng vẻ giống như chưa từng diễn ra buổi khai trương.

Đương nhiên, nếu không phải trước cửa vẫn còn những lẵng hoa, cô ta sẽ nghĩ rằng như thế.
Sao chẳng có ai ở lại hết vậy?
Cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhìn mãi đến buổi chiều, chẳng có ai quay lại studio cả.
Cô ta nhìn Tần Ánh: “Bọn họ có ý gì? Không mở cửa buôn bán sao?”
Tần Ánh cũng nhíu mày: “Không phải chứ.

Có rất nhiều nhân tài đến vào ngày đầu tiên, sao lại không bán quần áo?"
Nói xong cô ta nhìn Mộ Ngọc Tú: “Chị Tú, chị nói xem, có phải bọn họ đã bán hết quần áo rồi đúng không?” “Bán hết rồi? Sao có thể chứ? Cô ta cũng đi theo con đường đặt may.

Một bộ quần áo ít nhất cũng có giá ba mươi triệu.

Thậm chí có bộ lên đến mấy chục triệu mấy trăm triệu, sao có thể bán hết được chứ?"
Tần Anh cũng không có cách giải thích với cô ta: “Hay là em lén đi sang đó nhìn xem, cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy bên trong..


Bình Luận (0)
Comment