Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 141



Hôm nay Mộ Yến Lệ không đến phòng làm việc, nhưng cô cũng không ngủ.

Trong đầu liên tục lặp đi lặp lại lời nói của người đàn ông đó “Tôi biết rồi, là do tôi không biết lượng sức.

Và đôi mắt đầy vết thương của anh.

Cô cho rằng anh tham lam, điều đó có nghĩa là cô rõ ràng đã để mặc kệ anh rồi, thế nhưng anh vẫn còn được nước lấn tới!
Cô thực ra là người phản ứng khá chậm, có thể đến gần cô, được cô coi như bạn bè ở bên cạnh mình vô cùng hiếm người, nhưng anh ta chỉ cần dùng thời gian ba tháng, vô cùng bá đạo chiếm được hơn nửa tâm tư của cô.


Anh còn muốn tiến xa hơn, điều này làm cô có chút sợ hãi!
Cô chỉ làm một việc bốc đồng duy nhất trong đời, chỉ để trả đũa việc Trần Húc Tuấn ngủ với người lạ, sự việc này cũng ảnh hưởng đến cô suốt 7 năm, từ đó về sau cô trước khi làm việc gì đều sẽ suy nghĩ vô cùng cần thận.

Dung Tư Thành, lại là biển số duy nhất.

Điện thoại di động réo rắt rung lên cắt ngang những suy nghĩ rối loạn của cô, cô ngơ ngác nhìn điện thoại di động bị vứt sang một bên, trong mắt hiện lên một tia hy vọng, đứng dậy xem thử.

Khi cô nhìn thấy dãy số quen thuộc, ánh sáng trong mắt cô biến mất ngay lập tức, và những gì còn lại là sự thờ cơ vô bờ bến.

Một lúc lâu sau, cô mới vuốt qua nút để trả lời.

Nhưng cô chỉ đưa điện thoại lên tai, nhưng không nói một lời.

Bên kia ngập ngừng gọi: "Yến Lê...!
Mộ Yến Lệ cười chế nhạo: "Có chuyện gì thế? Đến để đòi công bằng cho con gái của ông à?" Mộ Bang Lâm bị nghẹn theo bản năng, vội vàng giải thích: "Không phải, con bé tự làm tự chịu thôi!"
Mộ Yến Lệ hung hăng dọa người: "Cô ta tự làm tự làm tự chịu, vậy sao ông còn phải cầu cứu? Chẳng lẽ không nên để cô ta nếm mùi đau khổ vì bị đánh hay sao, rèn dũa tính nết lại một chút?"
Mộ Bang Lâm cười mỉa một tiếng: "Yến Lệ, cha biết con đang tức giận, và cha cũng rất tức giận, nhưng nếu con bé thật sự có bất trắc gì xảy ra, cha nghĩ con cũng sẽ gặp phiền phức thôi"
Mộ Yến Lệ chế nhạo: "Đừng lo lắng, tôi sẽ không để cô ta chết.


Tôi sẽ để cô ta sống mà không bằng chết.

Tốt hơn hết là ông nên nhắc nhở con gái mình đừng để rơi vào tay tôi một lần nữa.

Còn có lần sau, tôi sẽ lấy mạng của cô ta đấy!"
Giọng nói của cô lạnh đến thấu xương, giống như gió từ ngọn núi tuyết phủ, lạnh đến mức có thể làm chết cóng một người.

Mộ Bang Lâm thở dài thật sâu, có chút xấu hổ nói: "Yến Lệ, là cha có lỗi với con, đứa bé...!đứa bé không sao chứ?" Mộ Yến Lệ giống như một con nhím, nổi gai ốc khắp người, đặc biệt là khi đối mặt với người cha này, nếu ông ta không chọc phải Lý Huệ Lan, nếu ông ta không để hai mẹ họ con vào nhà, nếu không phải vì sự nuông chiều của ông ta, làm thế nào mà cô và đứa bé lạc đến bước đường này cơ chứ?
Làm thế nào có thể chỉ trả lại bằng một câu xin lỗi chứ? "Trong mắt ông như thế nào mới coi là có chuyện? Thằng bé ở bên cạnh Mộ Ngọc Tú bốn tiếng khắp mình toàn là thương tích, buổi tối ngủ cứ luôn gặp ác mộng, nỗi sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến suốt những năm tháng tuổi thơ của nó.

Nếu không phải nó thông minh chạy thoát được, liệu con trai tôi có sống sót được hay không.

Con gái ông là kẻ điên ư? Nhiều năm như vậy rồi, các người không cho cô ta đi kiểm tra à?"
Mộ Bang Lâm nói: "Yến Lệ, cha xin lỗi, là cha bị mù, cha không biết con bé ấy cực đoan như vậy."
Mộ Yến Lệ lãnh đạm nói: "Không cần, ông như thế nào đều không có liên quan đến tôi, nếu như ông gọi điện thoại chỉ để nói với tôi những lời này, vậy thì không cần đâu, tôi sẽ không tha thứ, tôi chưa khiến cô ta chết, không phải là nể mặt ông, mà là tôi muốn cô ta sống để trải nghiệm sự đau khổ từ thể xác như con trai tôi mà thôi!" 
Mộ Bang Lâm nghe Mộ Yến Lệ điệu bộ giống như sắp cúp điện thoại, vội vàng nói: "Yến Lệ, cha không muốn phải nói với con chuyện này, cha có chuyện muốn tìm con...!
Khi nói lời này, ông ta dừng lại, ông ta thật sự không còn mặt mũi nào để mở miệng, nhưng ông ta lại không thể nhìn công ty phá sản được.

"Yến Lệ, con có thể giúp cha không.


Dung Tư Thành đã bắt đầu nhằm mục tiêu đến công ty Mộ thị rồi.

Cha thực sự đã hết cách rồi." Mộ Yến Lệ sững sờ hồi lâu khi nghe những lời đó, cô nghĩ rằng chắc ông ta cũng lo lắng cho cháu mình bị thương trước khi thực hiện cuộc gọi này, cô nghĩ ông ta chắc cũng tức giận và muốn xin lỗi mình.

Đúng! Người ta mới nãy có tỏ ra quan tâm rồi.

Tuy rằng đạo đức giả, nhưng cũng cho cô được an ủi một chút.

Cô chống hai tay lên ngực, cụp mắt cười, hóa ra khi thất vọng đến cùng cực, tim cô mới biết đau! "Nếu Dung Tư Thành đang nhằm mục tiêu vào ông, thì hãy trực tiếp đến tìm Dung Tư Thành.

Tại sao ông lại tìm tôi làm gì?"
Mộ Yến Lệ nói xong lập tức cúp điện thoại, dùng cánh tay tự ôm chặt lấy chính mình, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, vùi đầu vào giữa hai chân co rụt lại thành một đống nhỏ! Tìm cô làm gì chứ?
Lại còn phải nghĩ ra bao nhiều lời vòng vo tốn công như vậy, không thấy mệt à!.


Bình Luận (0)
Comment