Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 178



**********
Chương 179: Không thích nghe thì cút ra ngoài
Vương Bích Hà nhìn nói Cảnh Mai Chi, lên tiếng nói: "Cô muốn làm gì?" Cảnh Mai Chi oán hận nói: "Giới thiệu cho Dung Tư Thành người đàn ông kia của Mộ Yến Lê!"
Vương Bích Hà lắc đầu, khẽ cười thành tiếng: "Cô cảm thấy Dung Tư Thành sẽ tin không? Nếu như anh ta bằng lòng tin, bức ảnh lần trước anh ta đã tin rồi, hơn nữa không phải còn kiên quyết xóa kết bạn với cô."
Chuyện này quả thực làm tổn thương Cảnh Mai Chi, chỉ là nhắc đến như vậy, cô ta cảm thấy tim đau như bị kim đâm vào.


Cô ta nếu như chưa trừ diệt Mộ Yến Lệ, cô ta thề sẽ không làm người! "Vậy chị nói tôi phải làm sao?"
Cô ta thừa nhận đầu óc vẫn là có chút ngốc, không theo kịp Vương Bích Hà!
Vương Bích Hà cười nói: "Cô không phải là muốn nhìn lật xe sao? Nếu như Dung Tư Thành không tin, vậy thì đi tìm người đàn ông kia, ai mà biết sẽ không giống chứ, ngược lại sau khi lật xe, Mộ Yến Lệ có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa!" "Đúng vậy! Chị nói đúng, nhưng tôi đi đầu tìm người đàn ông đó? Anh ta có thể ở nhà Mộ Yến Lệ?" Cảnh Mai Chi hỏi.

Vương Bích Hà nói: "Nếu là đi đến nhà thì không hay lắm, cô có thể đi đến phòng làm việc của Mộ Yến Lệ xem sao, nếu thư không gọi được người điều tra đợi cô giải quyết được Mộ Yến Lệ, vừa vặn có thể làm tư cách bạn gái của Dung Tư Thành đi tham dự tiệc sinh nhật của ông nội Dung Tư Thành, từ từ mượn cơ hội thân mật một chút!"
Trước tiên cô ta hứa một bản kế hoạch tốt đẹp, chỉ cách này cho cô ta, nếu như điều này có thể làm được, quả thực không có tác dụng gì nữa.

Vương Bích Hà bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm Cảnh Mai Chi nghe vậy, ngượng ngùng mím môi: "Ừm, cảm ơn chị Bích Hà, chỉ có mỗi chị đối tốt với tôi."
Vương Bích Hà khỏe mỗi ôm lấy ý cười, gắt giọng: "Cô nhớ kỹ là được, tôi cũng là vì cô không tiếc mà đắc tội Dung Tư Thành, đến lúc đó Dung Tư Thành hỏi đến, cô tuyệt đối đừng bán đứng tôi."
Cảnh Mai Chi vội vàng trả lời: "Chị yên tâm, đều là chủ ý của tôi không liên gì đến chị!"
Vương Bích Hà lại uống một ngụm cà phê nở nụ cười.


Sau khi hai người tách nhau ra, Cảnh Mai Chi quả thực đi đến phòng làm việc của Mộ Yến Lê, Phòng làm việc lúc này, đã sáng bừng lên, ngoại trừ một ít vải vóc tổn thất, vẫn không nỡ ném đi, còn lại cơ bản đều khôi phục nguyên trạng.

Nhân viên đều ở bên trong bận rộn, vứt ra ít quần áo hư hỏng.

Mà phòng khách bên ngoài chỉ có Trình Gia Dật.

Cảnh Mai Chi vốn ôm tâm thể muốn thử đến đây một chuyển, đúng là không ngờ bị cô ta gặp phải.

Cô ta mặt mừng rỡ, hướng về phía Trình Gia Dật nói: "Anh đúng thật là ở đây."
Trình Gia Dật ấn tượng đối với Cảnh Mai Chi không tốt lắm, tính cách gian xảo, có chút lòng dạ, nhìn thế nào cũng không giống như là cô chủ nhà giàu.


"Là cô? Cô lại muốn làm gì?"
Cảnh Mai Chi cười nói: "Anh tại sao lại cảnh giác tôi như vậy? Tôi lại không có đắc tội với anh, lần trước tôi là có lòng tốt nhắc nhở anh, anh một câu cũng không nghe lọt, thế nào? Bị cắm sừng rồi chứ?"
Trình Gia Dật đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Có thời gian đi xem đầu óc đi, đừng không động não mà đi đến trước mặt người khác lên cơn điên!"
Cảnh Mai Chi lông mày nhíu chặt, cơn lửa giận trong mắt bỗng dâng cao lên: "Anh nói chuyện kiểu gì vậy?" "Câu này, không thích nghe thì cút ra ngoài!" Trình Gia
Dật nói.

Cảnh Mai Chi bị làm cho tức đứng yên ở tại chỗ rất lâu không nói được gì, một lúc sau mới đè xuống lửa giận ở đáy lòng mình xuống, cười nhạo nói: "Người một khi rúc vào sừng trâu thì thực sự là tám con trâu cũng không kéo trở lại được, tôi thực sự không hiểu Mộ Yến Lệ có sức hấp dẫn gì, khiến cho anh và người đàn ông khác cùng nhau chia sẻ cũng thấy cam tâm tình nguyện vậy."
Trình Gia Dật con mắt híp lại, cả người dâng lên một luồng khí tàn bạo: "Cô lại nói linh tinh nữa, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!" "Hả! Tôi nói bậy? Tôi đây có bức ảnh thân thiết của bọn họ, anh vẫn là nhìn kỹ lại đi, là tôi nói linh tinh hay là Mộ Yến Lệ đang lừa anh!"
Cảnh Mai Chi nói xong móc điện thoại di động ra, đưa cho Trình Gia Dật xem..


Bình Luận (0)
Comment