Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 214



Phòng khách dưới tầng.

Phan Văn Huy nhìn thấy trước mặt không còn ai liền nói nhỏ với Phan Tổ Trinh: "Cô chiêu này có được không vậy?"
Phan Tố Trinh nói: "Nếu không có video kia, có lẽ còn có những khả năng khác, bây giờ chuyện này làm loạn khắp thành phố đều biết, trừ phi là người con gái kia suốt đời không lấy chồng, bằng không ai còn muốn lấy chứ?" Phan Văn Huy cười đắc ý: "Cảm ơn cô vì cháu mà mưu tính"
Phan Tố Trinh mạnh mẽ lườm anh ta một cái: "Chuyện này nếu như thành công, cháu phải dỗ dành cô chủ nhỏ này, cháu xem cháu trước đây tìm đều là những thứ gì chứ? Cháu cũng phải nhịn cho cô đến khi kết hôn, nếu lại làm hỏng cô sẽ lột da của cháu đấy."

Phan Văn Huy bản năng run lên, vội vàng đáp: "Vâng, cô cứ yên tâm.

Cháu bảo đảm dỗ thật tốt cô ấy!" Phan Tố Trinh nói: "Được rồi, lát nữa phải dẻo mồm lên một chút."
Phan Văn Huy đồng ý.

Hai cô cháu đang nói, Dung Tư Thành đã dẫn Cảnh Tuấn An và La Vân Lan ở phòng giám sát đi ra.

Phan Tố Trinh vội vàng đứng lên nghênh đón: "Tuấn An, Vân Lan, hai người xin bớt giận, đều là lỗi của Văn Huy, tôi vừa nãy cũng mắng nó rồi, những chúng ta thấy chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta xem giải quyết chuyện này như thế nào? Văn Huy đã tỏ thái độ rồi, thằng nhỏ nói nó bắt đầu thích Mai Chi, bằng lòng lấy con bé, nếu như hai người không có ý kiến, tôi thấy chi bằng tác thành cho chúng nó!"
Cảnh Tuấn An cùng La Vân Lan đều lạnh lùng nhìn Phan Tố Trinh, vẻ mặt cũng là không hề bị lay động.


Không nể mặt mũi chính là nhớ lại tình xưa nghĩa cũ, hơn nữa thực sự không có bằng chứng chính xác không dễ nói lời suông mà không làm, cho nên mới không có tức giận!
Vẫn thực sự là theo lời của Dung Tư Thành, muốn lấy con gái của bọn họ? Nằm mơ đi! "Chị cảm thấy chúng tôi sẽ đem con gái tác thành cho người đàn ông ức hiếp con gái sao?" La Vân Lan nói.

Lời nói này thật sự nằm ngoài dự liệu của Phan Tổ Trinh, làm sao lại không giống so với tưởng tượng của bà ta đây?
Bà ta nhìn Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành không cho chú và cô xem video sao?"
Dung Tư Thành không lên tiếng, Cảnh Tuấn An lại nói: "Xem rồi, Mai Chi trúng thuốc là nó tự làm tự chịu!"
Phan Tổ Trinh trái tim thả lỏng xuống một chút, cười mỉa: "Lúc này, cũng đừng oán giận con cái thực ra đều là hiểu lầm, Văn Huy cũng không phải vì cứu Mai Chi mới ra hạ sách này.

Vừa nãy tôi cũng hỏi rồi, Văn Huy nói thuốc đó ngoài cách đó ra đều không có cách khác.

Tuấn An, Vân Lan tôi hiểu tâm trạng của hai người, cũng là thương Mai Chi, nhưng hôm nay rất nhiều phóng viên đều ở đây, tin tức ngày mai cũng không biết viết thế nào, chúng ta phải cố gắng nhanh chóng tìm ra được phương án giải quyết.


Hai người nói xem?"
Cảnh Tuấn An nhìn Phan Tổ Trinh, gương mặt lạnh lùng: "Phương án giải quyết của chị chính là tác thành cho bọn chúng?"
Phan Tố Trinh lông mày hơi nhíu lại: "Tuấn An, vậy hai người còn có cách giải quyết tốt hơn sao?"
La Vân Lan khẽ hừ một tiếng: "Văn Huy tuy rằng vì cứu Mai Chi, nhưng giống như của lời thắng bé nói, nó là đàn ông chung quy lại vẫn là nó ức hiếp Mai Chi, hơn nữa nó có làm khó dễ như các người nói không? Nếu như nó thực sự muốn cứu Mai Chi thì chuyển sang chỗ khác không được sao? Nhất định lại cứ ở tiệc sinh nhật của ông cụ làm còn cho mọi người đều biết? Nói cái gì mà yêu Mai Chi, công tử hào hoa nhà họ Phan ngay đến cả chúng tôi không màng việc đời cũng đều nghe thấy rồi, chị là cô ruột chắc sẽ không biết chứ? Chị dâu, chị để cho Mai Chi lấy một người đàn ông như thế, chị là thấy chúng tôi quá dễ nói chuyện rồi sao?"
Phan Tố Trinh cứng ngắc giật một khỏe miệng, lúng túng giải thích: "Không phải, chúng ta đây không phải là đang bàn bạc sao? Hai người nếu như có cách giải quyết tốt hơn thì càng tốt chứ sao"
La Vân Lan cười lạnh: "Trong lúc Mai Chi thuốc làm cho đầu óc không tỉnh táo, Văn Huy lại tỉnh táo, chúng tôi không truy cứu nó nhân cơ hội mà ức hiếp con gái của chúng tôi đã rất nề mặt cho các người rồi, cái gì mà gì cứu con bém nói dễ nghe vậy, đổi lại một người khác, tôi sẽ tổ cáo nó!".


Bình Luận (0)
Comment