Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 245



**********
Chương 246: Đừng ép tôi cầu hôn em
Hai người đã sớm đến siêu thị, Dung Tư Thành trực tiếp đẩy một chiếc xe đẩy hàng ở cửa, một người mẹ đẩy một bé gái đi cách đó không xa.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn ngoan hiền dễ thương, khiến trái tim người khác tan chảy.

Dung Tư Thành đột nhiên nhìn lại Mộ Yến Lệ: "Em có muốn lên ngồi không?"
Mộ Yến Lệ tỏ vẻ nghi ngờ: "Tôi nên ngồi ở đâu?" Dung Tư Thành chỉ vào xe đẩy hàng: "Ngồi ở chỗ này, tôi đẩy em đi!"
Mộ Yến Lệ không nói nên lời: "Anh có biết xe đẩy hàng chuẩn bị cho trẻ con bao nhiêu tuổi không? 3 tuổi, tôi 30 tuổi rồi, anh đùa cái gì thế hả? Con trai tôi cũng chẳng muốn ngồi nữa đó anh biết không?"
Dung Tư Thành cười: "Vẫn chưa đến 30 mà! Nào, thử

Mộ Yến Lệ từ chối: "Không muốn!"
Dung Tư Thành cười bất lực, làm sao bây giờ, anh chỉ muốn coi cô như con gái mà cưng chiều thôi.

Nhưng để đứa con gái này ngồi xe đẩy hàng thì hơi to, cuối cùng chỉ có thể nằm tay cô cùng đi về phía khu bán rau.

đi."
Đầu tiên, mua một nằm tỏi tây, sau đó là một ít tôm, sau đó đi mua bột mì.

Mộ Yến Lệ thấy Dung Tư Thành thật sự muốn xách hai túi, vội vàng nói: "Trước tiên mua một túi thôi, chúng ta không thể mang quá nhiều, ăn xong sẽ mua tiếp."
Dung Tư Thành nói: "Vậy muốn ăn sủi cảo ở nhà tôi thì phải làm sao?" Mộ Yến Lê nói: "Tới nhà tôi lấy, tôi không biết làm, chỉ làm ra chút mì thì vẫn tạm được!" Dung Tư Thành: "Tính toán rõ ràng với tôi như vậy à?" Mộ Yến Lệ: Trước khi kết hôn tôi không muốn nợ anh!" Dung Tư Thành: "Em đang trả hình giục tôi cầu hôn em sao?" Mộ Yến Lê: "Anh có thấy rằng năng lực giải đáp của thân mình có vấn đề không vậy?" Dung Tư Thành nhìn cô chằm chằm: "Đừng ép tôi cầu hôn em" bản
Mộ Yến Lê: "…"
Cô không biết rằng những lời này cũng có thể trở thành một loại uy hiếp đấy.

Cô chỉ biết rằng Dung Tư Thành thực sự có thể làm được.

Nếu anh thực sự cầu hôn, cô không thể làm tổn thương anh, vì vậy cô chỉ có thể đồng ý, nhưng cô vẫn không muốn phát triển với anh nhanh như vậy.

Cô thực sự rất chậm nhiệt.

Dung Tư Thành nhìn Mộ Yến Lệ đang chán nản, anh vươn tay qua vai cô: "Ngày mai cho tôi mượn sô pha của nhà em để ở đi."

Mộ Yến Lệ: "Không cho mượn!"
Dung Tư Thành cười như một con sói bụng đen: "Ở nhà em cũng tiện.

Em muốn ăn gì tôi làm cho em ăn, còn có thể phát triển tình cảm của chúng mình, một mũi tên trúng hai đích!"
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh: "Đừng ép tôi phải đổi khóa!"
Dung Tư Thành bĩu môi: "Bạn gái của tôi chẳng cho tôi chút cơ hội gì cả!"
Mộ Yến Lê nói: "Bên ngoài có cơ hội đấy, cứ việc đi đi!"
Cả hai vừa liếc mắt đưa tình vừa cùng nhau đuổi bắt đến quầy bán gia vị, không xa phía trước đụng phải người phụ nữ vừa đẩy cô gái nhỏ, nhưng lúc này có một người phụ nữ duyên dáng đứng trước xe đẩy hàng vòng tay trước ngực, vẻ mặt cao cao tại thượng hỏi: "Cô là Trương Thanh Nhã à?"
Người phụ nữ nhướng mắt ngạc nhiên: "Phải, cô là?"
Người phụ nữ kiêu ngạo kia nói: "Cô không cần quan tâm tôi là ai, cô không phải là vợ của Vương Khôn sao? Cô cứ vui vẻ nói một câu, làm sao mới có thể ly hôn với Vương Khôn?"
Trương Thanh Nhã hơi cau mày: "Cô là Kiều Bích Thần?"
Kiều Bích Thần cằm hơi nhếch lên: "Đúng! Không phải tôi nói cô chứ, người đàn ông của cô mỗi đêm đều không về nhà ở, cô còn cố gắng níu giữ một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực thì có gì thú vị chứ? Vốn dĩ hai người cứ dễ dàng chia tay đi, cô còn có thể được chia một phần tài sản, đợi đến lúc chồng cô hết kiên nhẫn rồi, cái gì cô cũng đừng hòng có."
Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành nhìn nhau, đây đúng là giữa thanh thiên bạch nhật gặp ma mà, đây không phải là bồ nhí công khai bắt vợ cả phải ly hôn hay sao?
Bồ nhí thời nay đều ngang ngược như vậy à? Hai người đều không rời đi, bọn họ đứng cách đó không xa quan sát.

Trên thực tế có khá nhiều người chờ xem náo nhiệt, nhưng tất cả mọi người đều chờ xem thái độ, tuy cô bồ nhí kia có thái độ kiêu ngạo rất làm người ta phản cảm, nhưng tình huống cụ thể thì vẫn chưa rõ, đều muốn nghe thêm một lát nữa.

Trương Thanh Nhã cười khẩy một tiếng: "Tôi sẽ không ly hôn với anh ấy!"
Kiều Bích Thần sắc mặt lập tức chìm xuống: "Cả hai người đều không còn tình cảm gì cả, tại sao lại chiếm giữ anh ấy?"
Trương Thanh Nhã nhìn Kiều Bích Thần với vẻ mặt nghiêm túc hơn: "Nếu chỉ là tôi, tôi sẽ không bao giờ muốn người đàn ông này, nhưng tôi có con, và con tôi không thể sống thiếu cha nó." Nói xong, định đẩy chiếc xe rời đi.


Kiều Bích Thần vội vã, một tay lôi xe đẩy hàng ra, hung tợn nói: "Nếu không chịu ly hôn với anh ấy thì đừng có hòng rời đi."
Một cuộc tranh đoạt như vậy khiến đứa trẻ sợ hãi, và cô bé đã khóc trong xe đẩy hàng: "Mẹ ơi...!Mẹ..."
Sắc mặt của Trương Thanh Nhã lập tức chìm xuống, cô ta vươn tay kéo tay Kiều Bích Thần ra: "Buông ra!"
Kiều Bích Thần chộp lấy giỏ xe đẩy hàng một lần nữa: "Tôi khuyên cô lúc không có việc gì thì cũng nên đi soi lại gương đi, nhìn cho kỹ cái vẻ mặt thiếu phụ lớn tuổi của mình ấy, Vương Khôn sớm đã nhìn đủ mặt cô rồi, cô còn muốn dùng đứa con để trói chân anh ấy đến bao giờ?"
Trương Thanh Nhã nghe vậy liền tát vào mặt người phụ nữ kia khi cô ta nghe thấy lời nói đó: "Cô đẹp thì cũng có ích lợi gì, không phải là cô cũng không có da có mặt đấy à!" Kiều Bích Thần tức giận vì bị đánh, lao đến Trương Thanh Nhã như điên: "Cái đồ thiếu phụ lớn tuổi như cô dám đánh tôi? Tôi liều mạng với cô đấy."
Nói đến đây, cô ta liền lao vào Trương Thanh Nhã.

Mộ Yến Lệ vẫn luôn kiềm chế, lúc này đã không nhịn được nữa, bước mấy bước chân tiến đến tách cô bồ nhí tên là là Kiều Bích Thần ra.

"Chỉ là một đứa bồ nhí phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, cô dựa vào đâu mà kiêu ngạo như thế hả?" Kiều Bích Thần bị đập mạnh đến nỗi có lẽ không thể đứng lên ngay được.

Đúng lúc này, một người đàn ông lao ra từ đâu, giơ tay đẩy về phía Mộ Yến Lệ.

"Con mẹ nó cô là ai thế hả? Sao lại đánh người?".


Bình Luận (0)
Comment