Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 37



Thời gian vội vàng trôi qua.

Vị trí phòng làm việc của Mộ Yến Lệ đã được tìm thấy, cũng tiến vào giai đoạn trang hoàng.

Trong khoảng thời gian này cô vẫn ở phòng làm việc theo dõi.

Một ngày này, cô nhận được cuộc gọi của ekip sản xuất cuộc thi “Sức Hút Thời Trang”, kêu cô ngày mai đi tham dự bình thẩm triển lãm sản phẩm cuối cùng.

Lần này cuộc thi thời trang có quy mô khổng lồ, không ít doanh nghiệp đều tham dự tài trợ, thanh thế cũng to lớn, đó là lựa chọn mười bộ thiết kế có nhân khí cao nhất, được giám khảo coi trọng nhất, sau đó sẽ do đội ngũ nhà thiết kế may lại, rồi lại từ người mẫu, hoặc là chính mình triển lãm trên sàn catwalk, sau đó cho giám khảo chấm điểm, khán giả bỏ phiếu.


Nếu có thể dẫn đầu thì chẳng những nhận được tiền thưởng mà các tạp chí lớn, TV, internet đều sẽ quảng bá tạo thế cho mình.

Phòng làm việc của cô còn chưa được xây dựng xong, không thì cô cũng sẽ nhờ đợt này tuyên truyền cho mình, có tác dụng hơn bất cứ loại quảng cáo nào.

Hôm sau, Mộ Yến Lệ đưa con trai đến trường, sau đó gia nhập vào ekip chuyên mục.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cô vào một căn phòng ở hậu trường.

Trong phòng chỉ có một người đàn ông râu quai nón đang bận rộn trước bàn làm việc.

Thấy cô, người này lập tức chào hỏi: “Yến Lệ, tôi hứa hẹn chuyến đi này của cô sẽ không vô ích.

Lần này trình độ của thí sinh dự sinh đều không thấp, chắc là sẽ có tác phẩm được cô coi trọng”.

Mộ Yến Lệ nhướng mày: “Có hay không thì lần này đều sẽ là lần cuối cùng!”
Râu quai nón cười nói: “Đừng như thế mà, chúng ta không phải mới quen nhau, tôi chính là nhân chứng trên đường có thành thần đấy nhé!”
Hồi đó ở nước ngoài, anh ta vẫn là phóng viên, cô là nhà thiết kế, mỗi ngày anh ta đều theo dõi chụp ảnh, thật sự chứng kiến Mộ Yến Lệ từng bước một đi tới bước này.

Nếu không phải lần này có anh ta ra mặt thì cô cũng sẽ không làm giáo khảo.

Mộ Yên Lệ lạnh nhạt liếc anh ta: “Được rồi, chút thể diện của anh cũng chỉ đủ cho lần này thôi”
“Nếu lần này có thu hoạch thì cô có suy xét thêm lần nữa không?” “Không suy xét”

Mộ Yến Lệ thản nhiên nhìn cô ta, không ngờ cô ta cũng tới dự cuộc thi thiết kế thời trang này.

Thế thì thật thú vị, xem ra cô ta còn chưa biết cô thuộc bình thẩm đoàn.

Đúng là thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không của cô lại vào.

“Chị cười cái gì?” Thấy nụ cười ma quái của cô, Mộ Ngọc Tú hoảng sợ.

Dù gì cô ta cũng ăn cắp bản thiết kế, mặc dù không có bằng chứng chứng minh, không thể làm gì được mình, nhưng bây giờ gặp cô ở hiện trường, lỡ cô làm ầm lên thì thanh danh của cô ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Chị bằng tiền hạ thủ vi cường, cô ta giả vờ bình tĩnh tham quan phòng nghỉ, loay hoay di động một lát rồi cất vào túi quần.

Mộ Yên Lệ nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Tôi đang cười cô ấu trĩ.

Tôi còn cần cả một đội ngũ để thắng cô à? Một mình tôi đủ để xử lý cô rồi.”
Mộ Ngọc Tú tủi thân nói: “Tại sao chị không thể bỏ qua cho tôi? Chúng ta không thể chung sống hòa bình sao?”
Mộ Yên Lệ ngồi trên ghế, rõ ràng là đang ngồi, nhưng lại cho người ta cảm giác như quân lâm thiên hạ, lạnh lùng nói: “Không được, tôi sẽ không bao giờ có khả năng chung sống hòa bình với cô.

Bây giờ cô mới thấy sợ hả? Tiếc rằng đã trễ rồi, tôi sẽ tính cả thù mới hận cũ với cô.

Mộ Ngọc Tú hạ giọng, cố ý ra vẻ van xin: “Chị, coi như em xin chị, cuộc thi thiết kế lần này em đã tốn rất nhiều thời gian và tâm tư, em...!chúng ta hòa giải một ngày được không? Chờ cuộc thi kết thúc, chị muốn tính sổ sao cũng được.”

Mộ Yến Lệ híp mắt, thầm cảm thấy sai sai.

Cô ngước mắt nhìn cô ta: “Mộ Ngọc Tú, cô có thể bình thường chút được không?”.

Mộ Ngọc Tú nức nở: “Chị, em van chị, chỉ cần chị cho em thi đấu xong, em hứa sau này sẽ nghe lời chị, chị bảo em làm gì em cũng làm”
Mộ Yên Lệ kinh hãi, cô đứng bật dậy, khó tin nhìn cô ta.

Mộ Ngọc Tú quá khác thường, chắc chắn cô ta đang giở trò!
“Đừng nói lung tung, tôi không dính líu gì tới cô!” Nói rồi cô xoay người đi về phía cửa.

Nhưng cô vừa bước đi một bước thì sau lưng đột nhiên bị ôm lấy.

Mộ Yến Lệ chỉ giãy dụa theo phản xạ, sau đó nghe thấy tiếng bạt tai vang dội cùng với tiếng hét ầm ĩ của Mộ Ngọc Tú: “Á!” sau đó là tiếng đồ trang điểm rơi ầm ầm xuống mặt đất.

Mộ Yến Lệ lạnh lùng đứng ở cửa nhìn người trong phòng gương mặt sưng lên, giả vờ thống khổ, tội nghiệp, đáng thương, cứ như diễn viên chuyên nghiệp.

Trong lòng cô chỉ tràn ngập chán ghét, lạnh lùng nhìn cô ta: “Mộ Ngọc Tú, cô còn muốn giở trò này mấy lần?”.


Bình Luận (0)
Comment