Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 45



Chính vào lúc Mộ Yến Lệ không hiểu tại sao thì luồng hơi thở ấm áp phà vào bên tai: “Mẹ ơi, quần của con hư rồi.”
Cô kinh ngạc, lúc này mới hiểu ra, chả trách sao cậu bé lại không nhúc nhích, hoá ra là vì chiếc quần đã hư, sợ mất mặt.

“Không sao.” Cô vừa nói vừa đứng thẳng người dậy, cởi chiếc áo khoác của mình ra và thắt vào vùng eo của cậu bé.

“Như vậy thì không sợ nữa rồi, chúng ta phải đi xử lý vết thương trên đầu của con.”
Vừa nói Mộ Gia Hạo vừa dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình sờ vào cái đầu đang chảy máu, lại ghé sát bên tại của Mộ Yến Lệ và nói: “Mẹ ơi, thực ra con không sao cả, con cũng đánh cho họ một trận khá thê thảm đấy ạ!”
Mộ Yến Lệ nhất thời cũng không biết nên khóc hay là nên cười: “Vậy chúng ta cũng phải đến phòng y tế của trường trước.
Sau đó liền kh lưng bế đứa bé dậy: “Ngài Dung, chúng ta đi xử lý giúp đứa bé trước." Dung Tư Thành đáp lời rồi ném thằng nhóc mập xuống đất.
Trần Uông Hưng đã bị doạ đến hai chân bủn rủn, sau khi ném xuống thì trực tiếp nằm chất đống trên đất.

Dung Tư Thành không cảm xúc nhìn sang họ: “Đi về và chờ đợi đi, các người sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã làm trong ngày hôm nay!
Sau khi nói xong thì anh theo Mộ Yến Lệ rời khỏi lớp học và đi thẳng đến phòng y tế của trường.
Cô giáo cũng vội vàng đi theo, khí thế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, thoạt nhìn đã biết là một người không nên đắc tội đến, những gì anh vừa nói, cô ấy cảm thấy không chỉ là một lời cảnh cáo!
Sau khi đến phòng y tế của trường thì nữ bác sĩ kiểm tra cho Mộ Gia Hạo, lại hỏi một hồi lâu thì cô ấy mới khẳng định rằng là vết thương ngoài da.

Cô ấy vừa rửa vết thương vừa hỏi: “Tạo sao lại bị vậy thế?”
Mộ Gia Hạo nói: “Chính là khi họ xô ngã con nên đã đập vào bậc thềm ở nhà vệ sinh a.
Sắc mặt của Dung Tư Thành lập tức tối sầm lại khi nghe vậy và nhìn sang cô giáo nói: “Chúng nó suy cho cùng vẫn là trẻ con, khi đi vệ sinh thì giáo viên các người không đi theo sao? Chúng tôi cho con đến trường, các người là giáo viên thì nên đảm bảo sự an toàn của trẻ nhỏ khi ở trong trường, tại sao các người cho phép chuyện nhiều bạn học đánh đập một người bạn học xảy ra thế?”
Cô giáo vội vàng xin lỗi: “Tôi biết chuyện này nhà trường cũng có trách nhiệm nhất định, nhà trường cũng đồng ý hợp tác tích cực, chỉ cần đứa trẻ không sao thì những vấn đề còn lại đều có thể giải quyết.
Vẻ mặt của Dung Tư Thành đã luôn khó coi, anh nói với Mộ Yến Lê một tiếng: "Các người ở đây đợi tôi trước.
Mộ Yến Lệ hỏi: “Anh đi làm gì vậy?”
Dung Tư Thành chỉ trả lời mơ hồ rằng: “Có việc.”
Sau đó, nhìn sang người cô giáo và nói: “Cô đi theo tôi.”
Cô giáo nhìn Mộ Yến Lệ rồi đi theo ra ngoài.

“Những đứa trẻ đó tên là gì?” Dung Tư Thành vừa đi vừa hỏi.
Cô giáo dường như phải lon ton chạy theo: “Trần Uông Hưng, Hoắc Chấn Thịnh, Vương Kính Sơn, chúng hình như là quan hệ họ hàng”
Dung Tư Thành khẽ gật đầu, anh đương nhiên nhận ra được.

“Văn phòng hiệu trưởng ở đâu?”

Cô giáo kinh ngạc, cô ấy đã nói người đàn ông này không nên đắc tội đến, thế là không nói thêm gì khác mà trực tiếp nói: “Tôi dẫn anh đến đó.
Đám người Hoắc Vân Hồng đang tức giận mắng chửi Mộ Yến Lệ trong lớp học.
Người phụ nữ mặc áo tay ngắn nói: “Mộ Yến Lệ đó quả thực là một người đàn bà đanh đá, đá đến bụng của cháu bây giờ vẫn còn đau đấy, may mắn thay Húc Tuấn không có cưới cô ta, nếu không thì nắp nhà của cô cũng bị cô ta lật tung lên mất.
Người đàn ông khó hiểu: “Cô không phải nói Mộ Yến Lệ còn độc thân và dụ dỗ Húc Tuấn sao? Vậy người đàn ông đó là ai? Tại sao cháu lại thấy anh ta có chút quen mắt, hơn nữa khí chất của anh ta trông như thế nào cũng không giống một người bình thường.
Khoé miệng của Hoắc Vân Hồng nhếch lên đến hai má: “Cháu từ đầu nhìn thấy anh ta không phải là người bình thường, cô thấy khí chất vẫn chưa bằng em họ của cháu đấy, chỉ là một Mộ Yến Lệ dẫn theo đứa con hoang còn có thể tìm được người có quyền có thể gì chứ? Người có quyền có thể thì ai lại muốn một người phụ nữ lẳng lơ như cô ta chứ?”
Người phụ nữ hùa theo: "Đúng vậy, tôi nghĩ cho dù có chút quan hệ cũng không quen thuộc lắm, có lẽ chỉ là người quen, anh không nghe thấy Mộ Yến Lê gọi anh ta là ngài Dung sao?”
Người đàn ông nghe vậy thì lập tức nghĩ ra điều gì đó: “Cô nói anh ta họ gì, Dung sao? Không lẽ là nhà họ Dung của tập đoàn Dung thị ư?”
Người phụ nữ khẽ sửng sờ: “Không, không thể nào mà, Dung Tư Thành làm sao có thể thích Mộ Yến Lệ chứ?”
Người đàn ông càng nghĩ thì càng hoảng sợ: “Nếu là nhà họ Dung thì câu nói vừa rồi của anh ta không chỉ là một lời cảnh cáo, mà là sự thật đấy, cô ơi, tại sao cô không nói Mộ Yến Lệ vẫn còn có quan hệ với Dung Tư Thành chứ?”
Hoắc Vân Hồng hoàn toàn không tin và nhất mực bác bỏ: “Được rồi, họ Dung ở thành phố Cẩm Chướng cũng có rất nhiều, Mộ Yến Lệ không có tài cán gì cả, làm sao có thể có quan hệ với Dung Tư Thành chứ? Đừng tự mình doạ mình.

Cái cô giáo này, tại sao lại bỏ đi không nói tiếng nào chứ, cho chúng ta chờ đợi ở đây cũng không đưa ra một lời giải thích, tại sao cứ phải đợi tôi đi tìm cô ấy chứ?”
Sau đó thì dắt theo Trần Uông Hưng ra khỏi lớp học, cũng vừa lúc bước ra khỏi cửa thì bắt gặp cô giáo bước đến, lập tức giận run cả người, vừa rồi cô ấy rõ ràng là thiên vị về phía đám người Mộ Yến Lê.
Bà ta ra vẻ ăn trên ngồi trước: “Các người vậy là có ý gì? Đứa trẻ bên phía họ bị thương, còn bên chúng tôi thì không phải sao? Điều tất yếu của chuyện này vẫn là trách nhiệm bên phía nhà trường của các người, đến bây giờ vẫn chưa có một lời giải thích, người cũng không thấy đầu, các người có còn muốn chúng tôi cho con học ở nhà trẻ các người không?" Nhớ đọc truyện trên Тгцye*лАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Mặc dù nói lực lượng giáo viên, môi trường an toàn gì đó của nhà trẻ quý tộc là trường xuất sắc nhất trong ngành, nhưng không chỉ có một mình họ đúng không?
Thái độ giải quyết hờ hững như vậy là có ý gì?
Cô giáo cười, cô ấy vốn chưa có cách nói nên lời nhưng lúc này lại bớt phiền hơn rồi.

“Chúng tôi rất xin lỗi vì đã xảy ra chuyện như vậy, nhà trường sẽ phụ trách tiền thuốc thang và học phí của trẻ nhỏ.


Nhưng nếu nói về trách nhiệm, chúng tôi trách móc một đứa trẻ thì có hơi gượng ép, nhưng các người là phụ huynh mà lại ra tay với một đứa trẻ, làm sao cũng không có cách nào có thể nói được.

Nếu các người không muốn để con em ở trong nhà trẻ quý tộc chúng tôi thì có thể đến xem các nhà trường khác, chúng tôi không ép buộc!”
Hoắc Vân Hồng quả thực không thể tin được khi nghe thấy vậy: “Cô nói cái gì? Cô bảo chúng tôi đến nhà trẻ khác?”
Bà ta vốn tưởng có thể đe doạ được người, nhưng không muốn người ta sợ hãi chút nào.

“Vâng, đây là tiền học phí của mấy đứa trẻ, nhà trường trả lại cho các người, và ba triệu này là tiền thuốc men của ba đứa trẻ này!” Cô ấy vừa nói vừa trực tiếp đưa tiền vào trong tay của Hoắc Vân Hồng.
Hoắc Vân Hồng kinh ngạc hỏi: “Các, các người như vậy là có ý định đuổi học con em chúng tôi sao?" Cô giáo nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhà trường chúng tôi đã hiểu yêu cầu của các người và cho các người một lần cơ hội tự do lựa chọn!”
Hai người ở bên cạnh Hoắc Vân Hồng cũng có chút lo lắng, vội vàng nói: “Đừng đấy cô giáo ơi, chúng tôi không hề suy nghĩ đến việc chuyển trường, đứa trẻ vẫn còn một năm nữa thôi thì tốt nghiệp nhà trẻ rồi.

Nếu chuyển trường thì cần phải làm quen lại với môi trường, làm quen lại với các bạn bè, chúng tôi không muốn đổi!” “Đúng vậy cô giáo, tôi biết lần này là do con của chúng tôi nghịch ngợm phá phách, chúng tôi nhất định sẽ dạy dỗ cho thật tốt sau khi về nhà.”
Hoắc Vân Hồng vô cùng tức giận và chửi hai người ở bên cạnh: “Hai người có chút khí phách được không? Người ta đây không phải là đuổi học rõ ràng sao? Mà cứ ở đây cuốn lấy không tha? Cũng đâu phải không có một nhà trẻ tốt!”
Sau đó, nhìn về phía cô giáo: “Một căn nhà trẻ hỏng nát không đến thì không đến, có gì hay ho chứ, tôi sẽ đến Cục giáo dục để kiện các người.”
Cô giáo khẽ cười và gật đầu: “Xin mời qua bên đó!” Rõ ràng là bốn từ nhẹ nhàng như thế nhưng lại rõ ràng mang theo vài phần hống hách, như thể đang nói tuỳ vậy.
Cả ba người Hoắc Vân Hồng sững sờ đến mức nói không nên lời, cuối cùng cũng chỉ tức giận hừm lấy một tiếng rồi kéo đứa trẻ rời khỏi..


Bình Luận (0)
Comment