Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 59



Nghe vậy, Uông Phúc Thành sững sờ, ngước mắt lên ngơ ngác nhìn bọn họ.

Hình như anh ta không xác định được lời mà cô nói là thật hay là giả.

"Gọi điện đi!" Mộ Yến Lệ lạnh lùng nói.
Uông Phúc Thành sợ tới mức cả người đều run rẩy, lấy điện thoại ra gọi điện.
Chẳng bao lâu, điện thoại đã được kết nối.
Uông Phúc Thành vội vàng nói: "Anh Sở, tôi là Uông Phúc Thành.

Tôi không cẩn thận đắc tội với Tổng giám đốc Dung của tập đoàn Dung Thị.

Anh cầu xin giúp tôi đi, sau này tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền cho công ty.

Anh Sở, tôi cầu xin anh đấy."
Một giọng nam vang lên trong điện thoại: "Cậu đưa điện thoại cho Tổng giám đốc Dung"
Uông Phúc Thành kinh ngạc một lúc, không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy.

Anh ta không dám đưa điện thoại cho Dung Tư Thành, chỉ cẩn thận đặt lên bàn trà ở trước mặt Dung Tư Thành, bật loa ngoài lên.

"Tổng giám đốc Dung?"
Dung Tư Thành miễn cưỡng lên tiếng trả lời: "Tổng giám đốc Sở" Thật ra bọn họ cũng không thân, bình thường cũng không hay tụ tập qua lại, chỉ biết đối phương có công ty như vậy, cá nhân như vậy mà thôi.

"Xin chào Tổng giám đốc Dung, vừa nãy tôi đã nghe nói chuyện của Uông Phúc Thành rồi.

Tôi xin lỗi anh trước.

Tôi không giỏi trong việc quản lý công ty, gây phiền phức cho anh, tổn thương bạn bè của anh.

Tôi nói chuyện với anh không phải để cầu xin cho cậu ta mà là biểu đạt thái độ của tôi với anh.

Từ nay về sau, bắt đầu từ giờ phút này, Uông Phúc Thành đã không còn là nghệ sĩ của Công ty giải trí Hoàn Châu nữa.

Về phần cậu ta, Tổng giám đốc Dung muốn xử lý như thế nào thì tùy anh!”
Dung Tư Thành hơi bất ngờ, anh nghĩ rằng Tổng giám đốc Sở sẽ nói vài câu giúp Uông Phúc Thành.

Mặc dù không một ai có thể thay đổi quyết định của anh, nhưng anh nhận cuộc điện thoại này là vì nể mặt Mộ Yến Liệt
Không ngờ rằng Sở Minh Hoàng lại thẳng thắn như vậy, ngay cả một câu cũng không thèm hỏi mà lại dễ dàng vứt bỏ như vậy.
Khóe môi của anh khẽ cong lên: "Được, sau này có thời gian sẽ gặp mặt"
Giọng nói của Sở Minh Hoàng vang lên trong điện thoại: "Được, Tổng giám đốc Dung.

Anh làm việc tiếp đi.
Mộ Yến Lệ không nhịn được khỏe miệng cong lên, anh họ cô lại làm ra việc ban ơn lấy lòng, còn biểu đạt thành ý với Dung Tư Thành.
Thật ra cô đã gửi tin nhằn Zalo kể hết đầu đuôi chuyện này cho anh họ rồi.

Cô cố ý muốn Uông Phúc Thành gọi cuộc điện thoại này, muốn giết chết hy vọng của anh ta.
Nghệ sĩ có nhân phẩm giống như anh ta không thể giữ lại ở Công ty giải trí Hoàn Châu, chẳng ra làm sao cả, chưa gì đã bắt đầu bành trưởng rồi.
Uông Phúc Thành nghe xong những lời Sở Minh Hoàng nói trong điện thoại, trợn mắt lên, sợ chết khiếp.

Anh ta cúi đầu xuống vội vàng giải thích: "Tôi xin lỗi Tổng giám đốc Dung, tôi xin lỗi hai cô.


Tôi thật sự biết lỗi rồi."
Mộ Yến Lệ thản nhiên liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Sao Công ty giải trí Hoàn Châu lại sản xuất ra một thứ đồ như anh vậy chứ?”
Nói xong, xoay người nhìn về phía Dung Tư Thành: "Tổng giám đốc Dung, anh ta đã bị đuổi khỏi Công ty giải trí Hoàn Châu, cũng coi như nhận được hình phạt rồi.

Chuyện này cứ cho qua đi."
Dung Tư Thành thờ ơ nói: "Đây gọi là trừng phạt sao? Hai người không sao là vì tình thế ép buộc cậu ta không thể làm được gì, chứ không phải là cậu ta ăn năn hối cải.”
Mộ Yến Lệ thở dài nói: "Tôi biết nếu như hôm nay chúng tôi không gặp được anh ở đây, có thể hậu quả của tôi và Hoa Linh sẽ không thể lường trước được.

Nhưng mà sự nghiệp của Uông Phúc Thành đang ở thời kỳ huy hoàng nhất lại xảy ra chuyện như thế này, cũng tương đương với việc tiền đồ bị hủy, tôi không muốn truy cứu tiếp nữa.
Trong lòng Tào Thúy Liễu cũng hơi lo lắng, mặc dù bà ta không có ra tay, nhưng thái độ vừa nãy và tư thế muốn tìm người tính sổ đó, có bị tính sổ hay không vẫn phải dựa vào một câu nói của Dung Tư Thành.
Bà ta vội vàng nói với Mộ Yến Lệ: "Thật ngại quá cô Mộ, tôi tin lầm vào lời nói của Uông Phúc Thành, cho rằng cậu ta bị ức hiếp, chưa tìm hiểu rõ ràng chân tướng của chuyện này đã ra mặt giúp cậu ta.

Tôi xin lỗi cô.”
Mộ Yến Lệ nhìn về phía Tào Thúy Liễu, hít một hơi thật sâu: "Tôi đã nói rồi, chúng ta đều muốn đòi công bằng cho bạn bè của mình, tôi có thể không để bụng.

Tôi có một câu nhắc nhở thiện ý, không phải người nào cũng có thể gọi là bạn, có một vài người không hề xứng đáng được bà đối xử tốt họ như vậy!"
Tào Thúy Liễu gật đầu, vội vàng đáp: "Đúng vậy, mắt nhìn người của tôi vẫn cần phải nâng cao.
Mộ Yến Lệ hơi cúi đầu, không đáp chuyện.
Dung Tư Thành nhìn Uông Phúc Thành, anh ta giống như một cừu non đang đợi làm thịt, đôi mắt mờ mịt lại bất lực: "Nề mặt cô Mộ tôi sẽ bỏ qua cho cậu lần này.

Sau này tránh xa cô ấy một chút." Uông Phúc Thành vui mừng suýt chút nữa bật khóc, giống như được đại xá, vội cúi đầu với Dung Tư Thành: "Cảm ơn Tổng giám đốc Dung.

Cảm ơn hai cô!"
Cảnh Mai Chi ở trong góc phòng xem hết diễn biến của câu chuyện này, hận đến mức nghiến răng ken két, tại sao lại khác có biệt lớn đến như vậy? Anh ghét bỏ cô ta ngồi ở vị trí đó nhưng lại vội vàng gọi Mộ Yến Lệ đến đó ngồi, còn trút giận giúp cô, nổi giận
VÌ CÔ.
Tại sao chứ?
Rõ ràng cô ta thích anh như vậy, rốt cuộc cô ta kém Mộ Yến Lệ ở chỗ nào?
Móng tay vô thức cắm vào da thịt, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau, đôi mắt không giấu được sự tức giận.

"Mai Chi, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Hình như
Dung Tư Thành rất xem trọng cô ta?" Người phụ nữ ở bên cạnh thắc mắc về mối quan hệ của bọn họ.

Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ tea*m nha!!!
Cảnh Mai Chi hừ một tiếng: "Xem trọng cái gì mà xém trọng? Chẳng qua là y thuật của cô ta trùng hợp cứu mạng ông nội Dung Tư Thành, cho nên Dung Tư Thành mới đánh giá cao cô ta." Người phụ nữ kia nói: "Mặc kệ nguyên nhân là gì, dù sao cô ta lởn vởn trước mặt Dung Tư Thành như thế, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện cho mà xem.


Cô không thể cứ ngồi im đợi chết như vậy." Cảnh Mai Chi không lên tiếng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ về lời nói của người phụ nữ kia.

Có lẽ cô ta rất có giáo dưỡng, cô ta nên áp dụng phương thức trực tiếp hơn.
La Bằng đáng chết, ba phần người không làm được bảy phần việc.

Trải qua tiệc rượu ồn ào như vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Mộ Yến Lệ và Thẩm Hoa Linh đã thay đổi.
Điều dễ thấy nhất chính là mọi người đều thân thiện với bọn họ.

Người chủ động đưa danh thiếp càng ngày càng nhiều, còn biểu đạt nếu như sau này có cơ hội thì sẽ hợp tác với bọn họ, vân vân...
Thật ra mọi người đều có chung một suy nghĩ, hai người phụ nữ này là bạn của Dung Tư Thành, ai dám đắc tội với bạn của Dung Tư Thành chứ? Thẩm Hoa Linh rất vui vẻ, thực sự không ngờ có một ngày cô ấy và tạp chí của cô ấy lại được nổi tiếng thông qua cách thức như vậy.
Chuyện tiệc rượu đêm nay, nhờ câu nói của Dung Tư Thành, chẳng có ai dám tung tin tức về sự việc đã xảy ra ở tiệc rượu tối nay ra bên ngoài.
Buổi tối, Dung Tư Thành muốn đưa bọn họ về nhà nhưng lại bị Mộ Yến Lệ từ chối.
Hai người phụ nữ trực tiếp gọi một chiếc taxi đi về.
Mộ Yến Lệ nhìn thấy khỏe môi của Thẩm Hoa Linh nhếch lên, làm sao cũng không kìm nén được, không nhịn được thốt lên: "Được rồi, muốn cười thì cười đi."
Thẩm Hoa Linh cũng không khách khí, cười ầm lên: "Ha ha ha...!Cậu nói xem, cái này có phải gọi là điều xấu hóa lành không? Hôm nay có rất nhiều minh tinh muốn hợp tác với tớ, tớ cảm thấy bản thân không cần phải ưu sầu nữa trong vòng nửa năm tới nữa rồi." Mộ Yến Lệ bật cười: "Hôm nay, chiêu cáo mượn oai hùm thành công hơn trong tưởng tượng"
Thẩm Hoa Linh nắm tay Mộ Yến Lệ, trịnh trọng nói: "Tớ biết người tớ nên cảm ơn nhất chính là cậu.

Nếu không phải Dung Tư Thành nể mặt cậu, anh ấy sẽ biết tớ là ai sao? Lại còn làm bạn với tớ nữa chứ.

Trời ơi, tớ cũng là bạn của Dung Tư Thành.

Tớ quyết định rồi, sau này tớ sẽ miễn phí tuyên truyền trang phục của cậu, không lấy một đồng”
Mộ Yến Lệ trừng mắt với cô ấy: "Nhưng nếu cậu muốn tớ cũng phải trả mà!"
Thẩm Hoa Linh nhìn cô bằng đôi mắt nghi ngờ: "Cậu cũng không thể khách khí một chút sao?"
Mộ Yến Lệ khoác vai cô ấy: "Khách khí cái gì, quan hệ của chúng ta, nói đến tiền sẽ tổn thương tình cảm đấy!" Thẩm Hoa Linh: "....


Bình Luận (0)
Comment