Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 90



Dung Tư Thành mở những cái túi lớn túi nhỏ ở trên bàn ra, Tô Kiệm quả nhiên đã mua mỗi thứ một ít, chỉ món cháo thôi mà có cả mười mấy loại.

“Em muốn ăn cái gì? Cháo đậu đỏ, cháo thịt lát, cháo bí đỏ, cháo thịt nạc bắc thảo, còn có hoành thánh, mì sợi, súp trứng gà...
Mộ Yến Lê nói không nên lời: "Đã mua nhiều như vậy “Không biết em thích ăn cái gì.” “Tôi ăn cái gì cũng được, vậy thì hoành thánh đi.”
Dung Tư Thành đáp lời, nhưng anh không đẩy cái bàn nhỏ đến mà là dùng tay bưng tô hoành thánh đến trước mặt của cô.

Biết cô không muốn để anh đút cho ăn, thế nên đã trực tiếp đưa chiếc thìa cho cô.
Mộ Yến Lệ cầm lấy thìa, đưa tay ra để nhận lấy to hoành thành, nhưng Dung Tư Thành lại né ra.

“Có hơi nóng, tôi bưng cho, em cứ ăn đi."
Anh đang ở sát bên cạnh, Mộ Yến Lệ ngước mắt lên thì có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, và cả ánh mắt chăm chú của anh nữa.
Trái tim của cô không thể kiểm soát được mà đập loạn xạ, người đàn ông này trông cũng quả quyền rũ rồi.

Điều quan trọng là anh nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, cô hoàn toàn không thể ăn được.

Cô đặt chiếc thìa vào trong chiếc tô và nói: “Thực ra tôi cũng không đói, đợi lát nguội bớt rồi ăn vậy.” Sau đó, cơ thể cô rút xuống như muốn trốn đi
Dung Tư Thành nhìn chằm chằm lấy cô: “Em có phải là muốn để tôi bế em thêm vài lần không?”
Mộ Yến Lệ khẽ ngẩn người khi nghe thấy vậy, đôi mắt mang theo một chút bực tức.
Dung Tư Thành cảm thấy rất thú vị, anh có thể nhìn hiểu ý nghĩa trong mắt của cô: “Rõ ràng đã ngồi dậy mà còn nằm xuống lại, không phải là muốn để tôi bế em sao?”
Mộ Yến Lệ hít một hơi thật sâu, đừng nóng giận đừng nóng giận, bây giờ đang trong hoàn cảnh bất đắc dĩ, không thể đấu lại anh!
Hãy đợi cô khoẻ lại đi!
Khuôn mặt nhỏ bé tức giận đó linh hoạt sinh động, ngay cả khi chẳng nói gì thì vẫn rất thích mắt.

“Tôi là chế hoành thánh còn nóng” Mộ Yến Lệ có chút thẹn quá hoá giận nói.
Dung Tư Thành giống như chợt hiểu ra và ồ lên một tiếng: “Tôi còn tưởng là vì tôi bưng cho em ăn nên em thấy xấu hổ không ăn chứ!”
Phải nói rằng, cách nói khích này quả nhiên hữu dụng với Mộ Yến Lệ, cô lập tức cầm lấy chiếc thìa và giả vờ không quan tâm nói rằng: “Có gì mà phải xấu hổ chứ?"
Sau đó, cô dùng thìa để múc hoành thánh.

Nhưng cũng không biết có phải hoành thánh cố tình chống đối với cô hay là vì cô quá căng thẳng, một cái hoành thánh múc đi múc lại mấy lần cũng không thể múc được.
Cô không khỏi thở dài, tức giận nhìn chằm chằm lấy cái hoành thánh đó, như muốn đánh nhau với nó vậy! Còn Dung Tư Thành thì mỉm cười thành tiếng.
Mộ Yến Lệ không hiểu vì sao, chính vào lúc cô đang thẫn thờ thì Dunng Tư Thành đã cầm lấy chiếc thìa ở trong tay cô, thuận lợi múc một cái lên rồi đưa đến bên miệng của cô.
Mộ Yến Lệ tim đập loạn xạ, đưa tay ra cầm lấy chiếc thìa trong tay của Dunng Tư Thành nhưng Dung Tư Thành lại né nó đi, không lên tiếng, lại cố chấp đưa chiếc thìa lên miệng cô một lần nữa.
Mộ Yến Lệ thầm nghĩ, cô xem như là đã ném người đến nhà của bà rồi.

Cô nhìn Dunng Tư Thành, giả vờ bình tĩnh nói đùa: “Đừng có nói là tôi nhờ anh đút cho ăn nữa đấy, rõ ràng tự tôi có thể!” Khoé miệng Dunng Tư Thành nhếch lên và đáp lời: “Ừm, chỉ là mấy cái móng vuốt có chút không nghe lời thôi.
Một bữa ăn mà suýt nữa đã khiến cho Mộ Yến Lệ ăn đến nhồi máu cơ tim, thực ra cô chỉ ăn có năm sáu cái hoành thánh thôi mà trong bụng đã no quá mức rồi.

Hoàn toàn là do bị chọc tức.
Sau bữa ăn thì Mộ Yến Lệ lại đuổi Dung Tư Thành: “Cũng đã muộn rồi, anh đi về ngủ đi, tôi ở đây không có gì

Dung Tư Thành đáp: “Ừm, em ngủ đi."
Mộ Yến Lệ có chút mệt mỏi, không muốn tiếp tục nói chuyện vô dụng vô ích với anh nữa, dù sao thì đuổi cũng không đi, tuỳ vậy!
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi và ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Mở mắt ra nhìn thấy người ngồi ở bên cạnh giường đã thay đổi, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu để Dung Tư Thành lại đút cho cô ăn thêm vài ngày nữa thì cô sẽ bị anh tiền đi luôn quá.

“Trời ạ, cậu đã đến rồi!” Mộ Yến Lệ xúc động nói.
Thẩm Hoa Linh nhìn thấy cô đã tỉnh dậy thì vội hỏi: “Yến Lệ, cậu tỉnh rồi à? Như thế nào? Còn thấy chóng mặt không?”
Mộ Yến Lệ yếu ớt nói: “Vẫn ổn, cậu mới đến sao?”
Thẩm Hoa Linh nói: “Tớ đến được một lúc rồi, Dung Tư Thành đi rồi, nhờ tớ đến đây chăm sóc cho cậu.

Anh ta không gọi điện cho tớ thì tớ cũng không biết đấy, cậu không nói, tên Lâm Hà Vinh đáng chết cũng không nói tớ biết.

Tên mù nào đã tông vào xe của cậu thế?”
Mộ Yến Lệ định lắc đầu, nhưng vừa lắc nhẹ thì liền cảm thấy trời đất quay cuồng, nhíu chặt mày lại và hồi lâu không lên tiếng.
Khiến cho Thẩm Hoa Linh sợ hãi và lo lắng nói rằng: “Đừng nhúc nhích, người bị chấn động não sợ nhất là nhúc nhích lộn xộn”
Mộ Yến Lệ chỉ có thể giữ lấy tư thế nằm im bất động: “Tớ cũng không biết là ai, Dung Tư Thành nói mặt ngoài thì là lái xe sau khi đã uống rượu, còn sự thật thì vẫn còn đang điều tra
Thẩm Hoa Linh mỉm cười: “Còn nói Dung Tư Thành không có tình cảm với cậu, người ta đã ở đây chăm sóc cho cậu cả đêm đấy!”
Mộ Yến Lệ đến bây giờ cũng không rõ động cơ của Dung Tư Thành, chỉ có thể nguỵ biện nói rằng: "Anh ấy không thể nào vứt tớ một mình ở đây mặc kệ mà.”
Thẩm Hoa Linh nói: “Có thể tìm hộ lý, hay là gọi điện cho tớ đều được mà.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАР*Р.cом
Mộ Yến Lệ nhíu mày: "Anh ấy không muốn phá rối giấc ngủ buổi tối ngon lành của cậu đấy."
Thẩm Hoa Linh cười và nói: “Vô tâm thật đấy, ý của cậu là Dung Tư Thành có tình cảm với tớ, thương xót tớ à?”
Mộ Yến Lệ bị chọc tức đến trợn trắng mắt: “Anh ấy cũng không có tình cảm gì với tớ cả! Cậu có phải thấy tớ chưa chết nên muốn tiễn tớ lên đường không?”
Thẩm Hoa Linh cười phá lên: “Tớ thực sự cũng muốn tiến cậu lên đường, nhưng khi Dung Tư Thành trở về thì phải tìm tớ lấy người thì sao.


Cậu không nhìn thấy dáng vẻ càm ràm vừa rồi của anh ta căn dặn tớ gần mười phút trước khi đi đâu.

Cái gì mà cậu dậy rồi thì phải cho cậu uống nước trước, sau đó cho cậu ăn đồ, đừng mãi nói chuyện với cậu, cố gắng để cậu nhắm mắt nghỉ ngơi nhiều hơn, có chuyện gì thì gọi cho anh ta...!Chao ôi, quá nhiều rồi.”
Mộ Yến Lệ thở dài: “Suy cho cùng vì anh ấy đã ở đây cả đêm rồi, hiểu rõ hơn cậu, căn dặn cậu vài câu thì đã làm sao chứ?”
Thẩm Hoa Linh bĩu môi, cô ấy vẫn chưa kịp nói gì thì ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó thì hai bóng người một lớn một nhỏ bước vào, là Lâm Hà Vinh và Mộ Gia Hạo.

“Mẹ
Mộ Gia Hạo kêu lên nhỏ nhẹ giống như lo sợ lớn tiếng lên một chút thì sẽ làm phiền đến cô vậy: “Mẹ khoẻ hơn chưa a?”
Mộ Yến Lệ đưa tay ra và sờ vào chiếc đầu nhỏ của thắng bé: “Thật may mắn đó là đang trên đường rước con, nếu là trên đường đi về thì..

Cô không dám nghĩ tới, chỉ là giả sử thôi mà mũi đã bỗng dưng thấy cay cay rồi.

"Mẹ, đừng sợ!" Mộ Gia Hạo đưa cánh tay nhỏ ra ôm lấy cô: “Con không sao a
Lâm Hà Vinh đưa mắt nhìn xung quanh: “Cậu tôi về rồi sao?" Thẩm Hoa Linh đáp lời: “Cậu biết Yến Lệ xảy ra tai nạn xe hơi, tại sao lại không nói với tôi một tiếng chứ?” Lâm Hà Vinh trợn trắng mắt nhìn cô ấy: “Chẳng phải là sợ cô sẽ lo lắng đó sao?" “Lẽ nào sớm muộn gì tôi cũng sẽ không biết sao? Tôi đến đây thì cũng không đến nổi để người cậu của cậu ở đây chăm sóc Yến Lê “Cậu của tôi ở đây chăm sóc cho thì còn gì không yên lòng gì chứ?”
Lâm Hà Vinh nói và nhìn sang Mộ Yến Lệ: “Yến Lê, cậu của tôi từ nhỏ đến lớn chưa hề chăm sóc qua bất kỳ người phụ nữ nào, cô là người đầu tiên đấy!”
Mộ Yến Lệ trừng mắt nhìn anh ta: “Vậy tôi có nên cảm thấy may mắn không?"
Lâm Hà Vinh có chút xúc động: "Thật đấy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu của tôi lo lắng như thế! Hôm qua lúc cậu ấy bế cô thì cả người đều đang run rẩy, toàn thân lấm lem dơ bẩn, phải nói đã hỗn loạn biết bao.

Mà nghe nói chiếc xe lúc đó đang bị rỉ dầu và có khả năng phát nổ bất cứ lúc nào, nhưng cậu ấy hoàn toàn không nghe lời của cảnh sát giao thông, cứ thể bể cô từ trong chiếc xe ra.


Bình Luận (0)
Comment