Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ

Chương 99



Tập đoàn Dung Thị.
Hôm nay tâm trạng Dung Tư Thành tốt, buổi chiều hiển nhiên có chút lơ đễnh, cao hứng nghĩ khi trở về sẽ có thể ăn đồ Mộ Yến Lệ nấu.
Không biết là lần thứ mấy nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ rồi, về đến nhà cũng gần năm giờ, sẽ không thể hiện quá rõ sự hăng hái.
Vừa định tắt máy tính thì màn hình máy tính đột nhiên tối đen, anh bật máy tính mấy lần nhưng máy vẫn không có phản ứng.

"Tô Kiệm!"
Cửa mở và Tô Kiệm bước vào.

"Máy tính bị sao vậy?"
Tô Kiệm trả lời: "Tổng giám đốc, máy tính của chúng ta đã bị tấn công.

Hiện các máy chủ trong toàn bộ hệ thống mạng đều bị tê liệt.


Tất cả các máy tính đều có màn hình đen, các kỹ thuật viên đang tìm nguyên nhân".

"Phải mất bao lâu?"
Tô Kiệm liếc nhìn khuôn mặt của Dung Tư Thành, thận trọng trả lời: "Tôi chỉ hỏi kỹ thuật viên, vẫn chưa xác định rõ, đối phương là một cao thủ!"
Dung Tư Thành có chút cáu kỉnh, tại sao hôm nay lại bị tấn công? Anh không nói lời nào mà đứng dậy đi vào phòng điều khiển máy tính, tất cả những người giám sát mạng đều bận rộn với máy tính.

"Mất bao lâu để khôi phục?"
Một kỹ thuật viên nói: "Tổng giám đốc Dung, mười giờ tối là có thể sửa xong!"
Mười giờ?
Rồi để anh đến nhà cô ăn đồ thừa luôn sao?
Dung Tư Thành kìm nén tức giận hỏi: "Một vấn đề nhỏ như vậy các người cũng phải mất đến sáu tiếng?"
Dựa vào kỹ năng tốt của mình, kỹ thuật viên đã gia nhập Tập đoàn Dung thị một thời gian dài, anh ta nói chuyện rất thẳng thắn.

"Tổng giám đốc Dung, đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Một khi xảy ra sự cố trung gian, rất có thể sẽ phải đến ngày mai."
Dung Tư Thành tức giận đến mức không nói lời nào, đi thẳng ra khỏi phòng, vừa ra ngoài đã thấy mọi người xúm nhau thì thào: "Khi nào máy tính này sẽ được khôi phục?" "Tôi chỉ muốn biết liệu dữ liệu máy tính có thể được cứu sau khi khôi phục hay không? Tôi đã lập kế hoạch cả một tuần, nếu không chắc tôi sẽ khóc đến chết." "Chắc chắn là không, có thể hồi phục bình thường là mừng rồi." "Tôi cảm thấy người tấn công hôm nay hẳn là một nhân vật có thực lực.

Tôi vừa mới hỏi kỹ thuật viên nhưng vẫn không biết đến lúc nào mới sửa xong!"
Khi Dung Tư Thành nghe họ nói, một bóng dáng nhỏ bé chợt lóe lên trong tâm trí anh.
Anh bước ra ngoài, lên xe và gọi cho Mộ Yến Lệ để giải thích tình hình cho cô, sau đó đi đến trường mẫu giáo quý tộc.
Lúc anh đón Mộ Gia Hạo trở lại đã hơn năm giờ.

Sau khi xuống xe, Dung Tư Thành đã nắm tay thắng bé, trên mặt có một tia dịu dàng.
Mộ Gia Hạo một tay ngậm kẹo mút, một tay đút túi quần, rõ ràng chỉ là một cậu nhóc cao hơn một mét nhưng lại thông minh hơn người.
Sau khi lên thang máy, Dung Tư Thành hỏi: "Hôm nay mẹ con mời cha đến nhà dùng bữa, con phải mất bao lâu?" "Con phải xem trước đã, hẳn sẽ không trì hoãn cuộc hẹn giữa cha và mẹ được!" Dung Tư Thành cười xoa đầu nhóc.
Không lâu sau khi họ vào công ty, mọi người trong công ty đều biết.

Mọi người tụm năm tụm ba với nhau bắt đầu thảo luận: "Đứa bé đó là ai vậy?" "Sẽ không phải là con của Tổng giám đốc chứ?" "Thật là ngầu và đẹp trai.


Nếu tôi có một cậu con trai đẹp trai như vậy, đến ngủ tôi cũng sẽ bật cười luôn ấy chứ?" "Trước hết cô phải tìm được một người cha đẹp trai cái đã!" "Này mau nhìn xem, Tổng giám đốc dẫn đứa trẻ đi phòng máy tính kìa!" "Hả? Chuyện gì vậy? Không phải muốn đứa nhỏ giải quyết vấn đề máy tính đấy chứ?" "Đùa gì vậy? Đứa bé đó mới sáu bảy tuổi, có thể làm được gì? Không khóc là đã may lắm rồi."
Dung Tư Thành đưa Gia Hạo đi vào, kỹ thuật viên bận rộn trước máy vi tính chào hỏi một cách lịch sự.
Nhưng không ai để Mộ Gia Hạo vào mắt.

“Gia Hạo có thể giải quyết được không?” Dung Tư
Thành nhìn Mộ Gia Hạo đang xem máy tính.

Mộ Gia Hạo lấy kẹo que trong miệng ra, lạnh nhạt ném ra hai chữ: "Năm phút!"
Dung Tư Thành cũng hơi kinh ngạc, nhưng suy cho cùng đã từng nhìn thấy chuyện thằng bé không nói không rằng làm tổn thất 300 tỷ nên vẫn xem như bình tĩnh.

Anh chỉ nói: "Được, vậy con làm đi!"
Nói rồi ra lệnh cho các kỹ thuật viên đang bận rộn trước máy tính: "Các cậu tránh ra đi để thằng bé làm!" Các kỹ thuật viên đều nhìn Dung Tư Thành với ánh mắt “anh điên rồi”.
Bây giờ là lúc nào rồi anh còn để một đứa trẻ qua đây nghịch loạn, đây mới chỉ là đứa trẻ, nó biết cái gì chứ? Tuy rằng tỏ rõ sự phàn nàn, nhưng đối mặt với Dung Tư Thành, anh ta chỉ kính cẩn nói: "Tổng giám đốc Dung, đối phương rất lợi hại.

Nếu chúng ta chậm trễ sẽ khiến công ty tổn thất rất nghiêm trọng, chúng tôi đã tìm thấy được một số manh mối, mười giờ tối nay có thể sửa xong."
Dung Tư Thành cau mày: "Để thằng bè làm đi." "Tổng giám đốc Dung, hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, chúng ta không thể buông tay! Một khi dừng lại thì phải bắt đầu lại, việc chúng ta vừa mới mất hơn một tiếng đồng hồ bận rộn theo cũng sẽ đi tong!"
Kĩ thuật viên rõ ràng không muốn bỏ cuộc như thế này nên cố gắng thuyết phục
Lúc này, rất nhiều cổ động của công ty đều tụ tập bên ngoài, tất cả nhìn thấy Dung Tư Thành muốn để đứa trẻ sáu bảy tuổi giải quyết chuyện khủng hoảng lớn như vậy thì đều khuyên nhủ: "Tổng giám đốc vẫn nên kêu Lý Tiền tới, cái này dù sao Lý Tiên cũng chuyên nghiệp!" "Đúng thế, nếu có chuyện gì, tổn thất sẽ chỉ một chút thôi!" Тrцу*eлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Dung Tư Thành nhìn người thuyết phục từ trái phải, sắc mặt tối sầm, vươn tay kéo kỹ thuật viên bận rộn trước máy tính lên.

"Bảo cậu tránh ra, làm gì phải phí lời như vậy?"
Kỹ thuật viên đột nhiên bị kéo lên, thấy kết quả mình bận rộn hơn một tiếng đồng hồ sắp thành công cốc, trên mặt anh ta lộ ra vẻ đau khổ nhưng muốn nói lại thôi: "Tổng giám đốc Dung...
Mộ Gia Hạo nhìn lại các cổ đông của công ty đang tụ tập với nhau, sau đó nhìn về phía nhân viên kỹ thuật và bước tới máy tính, vì không đủ cao nên cậu chỉ có thể đứng.
Tất cả mọi người đều khó chịu, Dung Tư Thành này thật là ngang ngược, giao cho một đứa bé thì có thể làm gì?
Dỗ dành trẻ con cũng không cần phải dỗ dành như vậy!
Tuy nhiên, ngay khi mọi người than vãn.


Mộ Gia Hạo, người không mà bọn họ không mấy tin tưởng lại bắt đầu động tác, trên miệng vẫn ngậm cây kẹo mút nhưng đôi tay nhỏ nhắn đã nhanh chóng gõ bàn phím.

Tốc độ tay nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy từng tàn ảnh xẹt qua, số hiệu trên máy tính liên tục biến hóa.
Người ngoài không cần phải nói, gõ những ký tự này cũng không cần nhìn.
Lúc này, những cổ động đó đều vô cùng sửng sốt và ngạc nhiên.

Và các kỹ thuật viên thì vô cùng đau khổ, trước đó bọn họ mất hơn một giờ mới truy ra được địa chỉ đó, còn thắng nhóc này chỉ mất một phút đã thu được.

Nhất thời chưa kịp thay đổi trạng thái biểu cảm nên nhìn mặt có hơi ngốc.

Đứa bé đó đã nói chỉ cần vài phút? Nếu tiếp tục với tốc độ này, thì cậu bé thực sự không phải là khoe khoang!
Lần đầu tiên, kỹ thuật viên tự hoài nghi nhân sinh chính mình, một kĩ thuật viên dựa vào kỹ thuật để sinh tồn như anh ta nhưng bị một đứa nhỏ và mặt
Thời gian trôi qua, Mộ Gia Hạo nhấn phím Enter và màn hình máy tính sáng lên.
Và thời gian dừng lại ở 4 phút 32 giây! “Được rồi, máy tính đã sửa xong rồi!” Cô thư ký vui mừng hét lên: "Hơn nữa những thứ tôi làm ra vẫn còn đó.

Tiếp theo là những người khác nhảy cẫng lên vì sung sướng: "Hay thật, nhanh quá."
Nhưng đôi tay nhỏ bé của Mộ Gia Hạo cũng không dừng lại, cậu bé mải miết trên máy tính một lúc mới chịu dừng lại.

Cậu liếc nhìn Dung Tư Thành nói: “Con vừa mã hóa tường lửa cho chú rồi, hacker bình thường không vào được!"
Các cổ đông đứng bên ngoài lặng lẽ lần lượt ra về.

Kỹ thuật cũng không thể nói ra một từ, thật lâu mới nghẹn ngào nói một tiếng: "Vậy cháu biết đối phương là ai hay không? Có phải là Thỏ Khôn hay không?".


Bình Luận (0)
Comment