Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 117

Ánh mắt cô quét qua quán ăn lớn một lượt, buổi tối khách rất đông.

Năm sáu cái bàn đều có người tụ tập ăn uống tám nhóc, trông rất náo nhiệt.

Cô và Cẩn Hi, vẫn luôn thích những nơi ồn ào náo nhiệt bình phàm như vậy, không thích những nhà hàng sang trọng cao cấp gì đó.

Cẩn Nghiên luôn trách móc hai người bọn họ, chẳng biết thế nào là hưởng thụ, nên thường dẫn bọn họ đến nhà hàng sang trọng để dùng bữa.

Cần Hi hay càm ràm rằng ăn không no, rồi buổi tối sẽ đến nhà cô ăn chực cơm mẹ cô nấu.

Cần Hi cầm chai rượu ở trên bàn lên, cười: "Lam Lam, nào, chúng ta uống một ngụm."

"Được!" Lam Hân cũng cầm chai rượu lên, hai người họ chạm chai, rồi ngả đầu uống lấy một ngụm.

Lam Hân không biết uống rượu cho lắm, uống một chút thôi mà cô đã cảm thấy nóng.

Cẩn Hi cũng biết điều đó, chỉ cần thời tiết không lạnh, thì sẽ đưa rượu để mát cho cô, rượu mát thường sẽ dễ chịu hơn một chút.

"Ừm! Không tồi!" Hương vị mát lạnh trong miệng Lam Hân công thêm vị thịt tinh tế xông vào cổ họng, khiến cô cảm thấy rất nghiện.

Cẩn Hi nhìn cô cười tươi rói, thứ ánh sáng rực rỡ trên gương mặt tuấn tú của anh khiến cho toàn bộ vẻ đẹp dịu dàng của anh trở nên ấm áp hon.

"Lam Lam, món ăn ở quán này không tồi, sau này có thời gian, chúng ta đến ăn thường xuyên, đây cũng cách nhà em không xa."

"Được! Nghe theo anh hết, ai bảo cả hai chúng ta đều là thánh ăn vặt chứ, còn có nhóc Kỳ Kỳ nữa, nếu như nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, thì cả ngày sẽ bám theo anh để đòi ra ngoài ăn đấy”. Lam Hân cười, cô có chút nhớ con gái rồi.

"Được, chỉ cần Kỳ Kỳ muốn ăn, thì anh sẽ thường xuyên đưa nó ra ngoài ăn." Anh ta chưa bao giờ từ chối yêu cầu của ba người bạn nhỏ đó.

Tình cảm của anh với ba đứa bé đó, đuơng nhiên không so sánh được.

"Anh đấy! Sẽ làm bọn nó có thói quen xấu đấy." Giọng điệu Lam Hân có chút quở trách.

Hai người họ vừa ăn vừa nói, chỉ một chốc mà đã đến mười hai giờ khuya, quán ăn lớn náo nhiệt giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Lam Hân có chút buồn ngủ nên tính rời đi, cô bưng chén trà ở bên cạnh lên, uống một ngụm, để làm giảm vị mặn ở trong miệng.

"Ức Lâm, anh đừng rời xa em, em thật sự rất yêu anh."

Bỗng nhiên ở trên đường, truyền ra thứ âm thanh như xé gan xé phối người nghe. Lam Hân và Cần Hi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách họ không xa.

Có một cô gái mặc đồ thể thao màu xám, gương mặt xinh xắn dễ thương, mái tóc dài ngang vai nhuộm màu sắc lạnh, đôi mắt to, nước mắt lăn dài nhìn anh thanh niên mặc vest điển trai.

Với bộ vest tinh tế, anh thanh niên khoe trọn vóc dáng hoàn hảo của mình, thanh niên điển trai đó không hề có cảm xúc gì trên khuôn mặt tinh tế của mình, lạnh lùng nhìn cô gái đang khóc trước mặt.

"Giai Kỳ, chúng ta chia tay đi, mẹ anh không đồng ý chuyện cưới xin của chúng ta!" Giọng nói của người thanh niên rất vô tình, mỗi một câu một chữ, đều khiến trái tim của người nghe vô cùng đau đớn.

"Không, Ức Lâm, em đã mang thai con của anh rồi, vì em và con, anh không thể đấu tranh cho mẹ con em trước mặt bác gái được sao?" Cô gái khóc lóc van xin, hai tay nắm chặt cánh tay của Ức Lâm.

Lam Hân nghe xong, trong lòng không khỏi đau đớn.

Có con trước khi chưa xác định được tình yêu sẽ là một lựa chọn khó khăn.

Cô đau lòng khi nghĩ đến đứa trẻ vô tội đó.

Năm xưa, đó cũng là hoàn cảnh khó khăn mà cô phải đối mặt trong thời gian đó, nhưng dù có suy nghĩ như thế nào, thì con cái cũng đều vô tội.

Cô đã quyết định sinh con.

Sau khi Ức Lâm nghe xong, ánh mắt không chịu nổi, không thể tin và kích động hỏi: “Giai Kỳ, em nói, em đang mang thai đứa con của anh sao? Có đúng vậy không? Phát hiện ra khi nào vậy?"
Bình Luận (0)
Comment