Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 151

Lam Hân mỉm cười: “Mẹ, có thể mà, tiểu Quân rất hiểu chuyện, mỗi lần con phải đi làm, một mình thằng bé ở nhà cũng rất ngoan.” “Vậy được, đợi tiểu Quân quyết định xong, mẹ sẽ nhắn lại thời gian cho con, Lam Lam con về nhà sớm chút, uống ít rượu chút, mẹ không ở bên cạnh con, con cũng phải chăm sóc bản thân mình cho tốt.” “Vâng, mẹ.” Sau đó, cúp điện thoại, Lam Hân rất vui, tiểu Quân đến cạnh cô cũng tốt.

Lam Hân đang muốn bước đến chỗ khác, bước chân cô vừa nhắc, một ly rượu bất ngờ hắt lên người cô.

“AI” Tô Cảnh Minh phía xa đột nhiên trừng lớn mắt.

Người hắt rượu vào Lam Hân là con gái Vương tổng, người phụ nữ này bình thường hung hang ngang ngược, tối nay còn muốn vuốt râu hùm sao? Lam Hân liếc mắt, nhìn người con gái trang điểm lòe loẹt bên cạnh, mái tóc xoăn sóng dễ thương, trang điểm tinh xảo diêm dúa, ánh mắt coi thường và khinh bỉ nhìn Lam Hân.

“Vị tiểu thư này, cô hắt rượu lên người tôi là có ý gì?” Ánh mắt Lam Hân lạnh lẽo, mày đẹp nhíu chặt, đáy mắt ẩn dấu tia tức giận sắp sửa bạo phát.

Mấy người con gái ăn mặc thời thượng xung quanh cũng chậm rãi bước tới.

Khương Tĩnh Hàm cũng trong số đó, cười trên nỗi đau của người khác nhìn Lam Hân.

Còn Dịch Thiên Kỳ ở xa xa, thấy một màn này cũng đứng dậy đi về phía Lam Hân.

Vương Tịnh mỉa mai cười lạnh nói: “Chính là hắt lên người phụ nữ đê tiện cô đấy, cũng không nhìn xem bản thân là loại hàng gì?” Lam Hân nghe vậy cũng lạnh lùng cười, lại là Lục Hạo Thành gây họa cho cô.

Cô hơi nghiêng người nhìn Vương Tịnh, giữa đôi mày đẹp hiện lên một luồng lạnh lẽo, ngữ khí lại càng mỉa mai hơn Vương Tịnh: “Vậy thì cô là loại hàng gì? Trước mặt bao nhiêu không phân rõ trắng đên làm nhục người khác thì cô cũng chỉ có thể là loại hàng này thôi.” “Cô…” Vương Tịnh thoáng cái bị sặc đến nỗi đỏ mặt tía tai, tức giận và bối rồi.

Người phụ nữ không có bối cảnh trước mắt này, lá gan cũng thật lớn, dám treo trả xỉ nhục cô ta? “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô cẩn thận một chút cho tôi, nếu không thì tôi cho cô biết tay.” vẻ mặt Vương Tịnh lại càng hung hang ngang ngược, hãy đợi đấy, cô ta nhất định cho Lam Hân biết tay.

“Thứ nhất tôi không phạm pháp, thứ hai không đắc tội cô, ngược lại còn bị cô hắt rượu lên người.

Vị tiểu thư này, trước mặt mọi người ở đây cô thử nói xem tôi sao chỗ nào?” Lam Hân biết gia thế đối phương nhát định không tầm thường, nhưng cô cũng không sợ.

“Hừ! không biết xấu hổ, cô quyền rũ Lục tổng chính là tội, người phụ nữ thấp hèn như cô có tư cách gì ở bên cạnh anh ấy?” Vượng Tịnh hếch cao cằm, vẻ mặt cao ngạo cảnh cáo Lam Hân.

“Ha ha…” Lam Hân bỗng nhiên bật cười, ánh mắt kỳ lạ lướt qua dưới đáy mặt.

Cô lại cười hỏi: “Vị tiểu thư này, tôi không có tư cách, cô có tư cách thì đến đứng bên cùng anh ta đi?” Có điều, cô sỉ nhục giám đốc của tập đoàn Lục thị ở nơi đông người như vậy cũng chính là đang sỉ nhục Lục tổng, làm như vậy thực sự tốt sao?” Giọng nói lành lạnh không lớn nhưng có thể khiến mọi người nghe ra.

Cô đầy chuyện này cho Lục Hạo Thành, không sợ anh không nhận.

Vẻ mặt Vương Tịnh thay đổi, nhíu mày, khuôn mặt nghi hoặc, tức giận hỏi: “Tôi lúc nào sỉ nhục Lục tổng? Cô đừng có mà hèn hạ chụp mũ này lên đầu người khác?” “Phải không? Tôi là giám đốc thiết kế của tập đoàn Lục thị, tham dự buổi tiệc cùng Lục tổng là điều hết sức là hiển nhiên.

Lại nói, người thành phố Giang đều hiểu rõ Lục tổng, anh ta có thể dễ dàng bị tôi quyền rũ sao? Cô à, trước khi nói chuyện trước tiên hãy nghĩ đến hậu quả.” Ánh mắt Lam Hân lạnh lùng, giọng nói âm trầm lạnh nhạt, mỗi một chữ như vừa vặn đạp lên trái tim Vương Tịnh.

Bình Luận (0)
Comment