Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 247

Chẳng qua là vì trong khoảng thời gian này, anh ta đã rất bực bội vì Lục Hạo Thành? Cách tốt nhát đề tránh thất vọng là đừng đặt hy vọng vào bất kỳ ail Dù sao ba người bạn này cũng sẽ không để cho anh sống yên, suy cho cùng thì trình độ của anh ta cũng chưa đủI Anh ta vẫn có thể chịu đựng được, tiếp tục bồi dưỡng, đợi đến khi trở thành nhân vật tài giỏi, không ai có thể làm hại anh được nữa.

Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Tâm trạng tôi rất tốt! Gần đây, cậu trực và quản lí mảng bát động sản ở công ty. Vậy cậu tiếp tục làm ở đó thêm 2 tháng nữa đi.”

Tô Cảnh Minh dáng vẻ như cúi lạy, vừa khóc vừa bất bình nói: “Lục Hạo Thành, hết lần này tới lần khác, sự thờ ơ của chính cậu chính là nguyên nhân khiến người khác cảm thấy bực bội. Cậu có chắc muốn đối xử với tôi như thế này không?”

Lục Hạo Thành ủ rũ nhìn anh ta: “Có bao giờ tôi nói đùa chưa?”

Mộc Tử Hoành cúi đầu, mím môi cười, không nhìn ra vẻ mặt đau khổ của Tô Cảnh Minh. Trong chuyện này, anh ta là người biết rõ nhất, Lục Hạo Thành chỉ là muốn báo thù rửa hận mà thôi! Cơ hội tuyệt vời như vậy nhưng lại để Nhạc Cẩn Hi chiếm mắt, sao Hạo Thành lại không tức giận được chứ? Anh liếc nhìn Tô Cảnh Minh và thầm nghĩ, Tô Cảnh Minh đã phải chịu nhiều uất ức rồi mà vẫn không có tiến bộ nào cả, đồng nghĩa với việc là cả đời này cậu sẽ phải chịu thiệt.

“Lục Hạo Thành hay bắt nạt bạn bè như cậu sao? Cái gì cũng có hạn sử dụng, tình bạn cũng có hạn sử dụng, cứ chờ mà xem, để xem cậu còn hung hăng đến bao giờ?”

Nói xong, Tô Cảnh Minh tức giận cầm cốc bia trên bàn lên uống một hơi hết sạch.

Âu Cảnh Nghiêu vẫn ngồi tại chỗ, tưởng rằng anh sẽ đứng dậy bỏ đi trong cơn tức giận, không ngờ lại run sợ? Thời gian của Lục Hạo Thành đều dùng để đếm tiền, không phải dùng để lý luận. Cùng anh ta tranh luận, 10 lần thì 8 lần thua, bởi vì Lục Hạo Thành trước giờ chẳng bao giờ coi trọng lí lẽ cả.

Lục Hạo Thành dáng vẻ phóng khoáng, bình tính và trầm ngâm: “Cảnh Minh, hãy nhớ rằng, bất kể cậu sống như thế nào, chỉ có người tán thưởng thành công của cậu và không ai đánh giá cao nỗ lực của cậu. Xã hội này rất thực tế, vì vậy những gì mọi người cần là thực lực, để hoàn thành công việc được giao? Ai bảo cậu cứ nhỏ mọn như thế chứ?”

Lúc nào cũng đắc tội với Lục Hạo Thành vào giờ khắc quan trọng nhát.

Lục Hạo Thành cũng nhỏ mọn như vậy nên phải chịu đựng tội lỗi trong 2 tháng.

“Hừ! Đúng là người tốt như Lôi Phong thì ít mà kẻ xấu xa thì nhiều.”

Tô Cảnh Minh liếc nhìn Âu Cảnh Nghiêu và Mộc Tử Hoành, hai người đều cúi đầu không nói gì, chỉ thấy lộ ra vẻ mặt thát vọng.

“Không phải là hơn hai tháng sao? Tô Cảnh Minh, tôi không tin là không thể sống sót qua 2 tháng này.”

Anh ta nói một cách đầy khí thé.

Mộc Tử Hoành lắc đầu, tên ngốc này đúng là không biết mắt mặt là gì.

Chẳng trách anh ta là người bận rộn nhát trong số 4 người họ.

Haizl Đối với Tô Cảnh Minh, thể diện là do người khác ban cho và do chính mình kiếm được, lý trí có phần vô nghĩa.

“Ăn thôi!” Mộc Tử Hoành lại mở một lon bia cho Tô Cảnh Minh.

Tô Cảnh Minh không chút do dự nhận lấy, bốn người chạm cốc, tiếp tục uống rượu nói chuyện.

Sáng sớm hôm sau, Lam Hân vui vẻ đi làm.

Sau khi việc nhà được xử lý xong, trong lòng cô như bót được một gánh nặng.

Quả nhiên, dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chỉ cần bạn can tâm tình nguyện đối mặt thì tất cả đều sẽ trở nên đơn giản.

Điều đáng buồn nhất của con người là họ có mơ ước tự do, nhưng họ không đủ can đảm để vượt qua những gông cùm, nhiều người sợ rằng sẽ không có lối thoát nào cả.

“Khương Lam Hân!” Lam Hân đang đi vào thang máy thì đột nhiên nghe có tiếng Khương Tịnh Hàm ở phía sau.

Lam Hân cười khẩy, nhưng cũng không dừng lại.
Bình Luận (0)
Comment