Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 280

Bình tĩnh nào.

Lục Hạo Thành cười nhạt nói: “Tử Hoành, cậu chỉ mới gặp Lạc Cần Nghiên hai lần, với lại người ta đã có bạn trai, loại chuyện cướp người yêu này, có lẽ cậu không nên làm ra mới phải.”

Mộc Tử Hoành nghe xong, không chỉ không tức giận, mà còn cười híp mắt nói: “Hạo Thành, anh cũng là một người phong quang tuyết nguyệt, bình thường nhìn vào cũng giống người bình thường, chẳng phải cũng cướp của Lạc Cẩn Hi sao? Trước khi nói người khác, hãy suy nghĩ lại coi bản thân đã làm những gì?”

Lục Hạo Thành nghe xong, hơi nheo mắt, phản bác: “tôi đâu có cướp của Lạc Cần Hi, cậu đi hỏi Lam Lam đi, bọn họ là người yêu sao? Chính là Lạc Cần Hi, đã cướp Lam Lam của tôi.”

“Phụt!”” Mộc Tử Hoành không nhịn được cười phì ra, liếc anh một cái, khuôn mặt khinh miệt, mỉa mai: “Lục Hạo Thành, tôi biết anh sẽ không thừa nhận, cũng đúng, thiên hạ này, cũng chỉ có Lục Hạo Thành anh là bá đạo như vậy thôi, trước mặt anh, sai cũng có thể trở thành đúng.”

“Cậu biết thì tốt, không có việc gì thì điều tra chuyện của Khương gia đi, nếu như tôi đoán không lầm, người đàn ông xuất hiện ở tầng dưới ngày hôm nay, chính là Khương Tịnh Hàm sắp xếp.” Lục Hạo Thành nheo mắt, anh sẽ không tha cho Khương gia đâu.

Còn về kế hoạch, thì anh đã nghĩ kỹ rồi.

Chỉ là bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, chờ đến lúc Lam Lam bắt đầu, anh sẽ bí mật giúp đỡ.

Đáy mắt của Mộc Tử Hoành lộ lên chút mỉa mai, “chuyện này mà còn cần đoán sao? Rõ ràng là Khương Tịnh Hàm sắp xếp, chỉ sợ là đã làm việc gì đó, sợ Lam Hân nói ra, nên mới theo dõi Lam Hân.

Người quản lý bộ phận nhân sự hôm nay đã rời đi rồi.”

Lục Hạo Thành ngẳng đầu nhìn sự thờ ơ và mỉa mai trên khuôn mặt của Mộc Tử Hoành, bản thân anh cũng có biểu cảm như vậy.

“Năng suất làm việc của Âu Cảnh Nghiêu không ti.”

Ánh mắt anh đen sâu, cười nhạt: “còn việc mà vừa nãy cậu nói, tôi nghi ngờ rằng năm đó Lam Lam xảy ra chuyện, rất có khả năng Lam Lam không phải là con nuôi mà Khương gia mang về từ cô nhi viện.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, bỗng nhiên có hứng thú, anh ấy vui vẻ hỏi: “ý của anh là, có lẽ là năm đó Lam Lam đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? “

“Không sai!” Gương mặt của Lục Hạo Thành bỗng trở nên đau khổ và tự trách bản thân.

Anh đặt bút trong tay xuống, nhìn Mộc Tử Hoành nói: “Năm đó, đêm đó trời mưa lớn, nhưng tôi không chạy quá xa, mặc dù tôi buồn, nhưng cũng biết rằng Lam Lam đang đuổi theo tôi ở phía sau, trong lòng tôi cũng rất lo lắng.

Sau khi tôi dừng lại, không dừng lại quá lâu, nghĩ rằng tôi đã băng qua đường, đáy lòng tôi cũng rất lo lắng, không quan tâm đến người khác, quay người trở về, nhưng mà, khi tôi quay lại, có một ánh đèn xe pha rất chói mắt, cũng có âm thanh phanh xe.

Tôi sợ Lam Lam xảy ra chuyện, nên liều mạng để chạy trở lại, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của Lam Lam nữa, những năm này, trong lòng tôi thực sự nghĩ rằng, lúc đó Lam Lam đã xảy ra tai nạn xe.

Mấy ngày trước, tôi đã gặp Lam Lam, nên đã hỏi về chuyện lúc nhỏ của cô ấy, cô ấy nói rằng cô bị mắt trí nhớ, đã quên đi rất nhiều chuyện.

Còn một chuyện, đó là Lam Lam nhớ ngày sinh nhật của tôi, mật khẩu điện thoại di động của cô ấy thiết lập mật khẩu là 0923.”

“Thần kì vậy à?” Mộc Tử Hoành kinh ngạc nhìn anh, rồi lại nói, “cũng khó trách, ngày xảy ra chuyện, vừa hay lại là sinh nhật của anh?”

Cha mẹ mấy gia đình bọn họ, đã quen thuộc với nhau, Cố Ức Lam từ nhỏ đã thích bám lấy Lục Hạo Thành, anh cũng thỉnh thoảng nhìn thấy vài lần.

Nhưng sau đó, sau khi cô bị mất tích, từ từ không thể nhớ rõ cô trông như thế nào nữa.

“Đúng!” Lục Hạo Thành mỉm cười hạnh phúc: “Đó là thông qua những manh mối này, tôi mới chắc chắn được đó chính là Lam Lam, cậu có thời gian đi điều tra một chút, năm đó Khương gia sống ở đâu, tình hình như thế nào, điều tra thì biết ngay thôi.”

Mộc Tử Hoành nghe đến từ điều tra thì tự nhiên có cảm giác bài xích.

Dù sao thì cuộc sống này thực sự không dễ dàng.

Anh ấy di chuyển ánh mắt và nói: “Hạo Thành, thay vì anh để tôi lãng phí thời gian đi điều tra, chi bằng anh trực tiếp đi hỏi Lam Lam đi?”

Lục Hạo Thành trừng anh ấy: “Nếu cô ấy có thể nói cho tôi biết, thì tôi còn cần cậu đi điều tra sao?” giọng điệu anh lạnh nhạt, đứng dậy, muốn đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Mộc Tử Hoành nhìn anh hỏi.

“Đi gặp con trai tôi!” Lục Hạo Thành đắc ý quên mình nhìn anh ấy.

Miệng của Mộc Tử Hoành từ từ rút lại, nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy rồi chạy theo đằng sau.

Lục Hạo Thành quay đầu, liếc nhìn anh ấy: “cậu đi đâu vậy?”

Mộc Tử Hoành cười tà mị, phản bác: “đi xem bạn gái của tôi.”

Lục Hạo Thành cười nhạt: “Vẫn còn trong bát của người khác? Bình tính nào.”

“Như nhau cả thôi, anh cũng bình tĩnh đi, cần thận bát lật ngược tình thế, đè anh xuống dưới không trở mình được đâu đó.” Mộc Tử Hoành cười khốn nạn nhìn anh.

Lục Hạo Thành tự tin vừa cười vừa nói.

Anh liếc nhìn văn phòng của Lam Hân, thấy Lam Hân đang nghiêm túc xem tài liệu, anh mỉm cười tự tin, bước đi tốc độ thanh lịch, anh đang mỉm cười, nhưng cũng là một khuôn mặt lạnh nhạt, thâm sâu khó lường, bắn ra thứ ánh sáng khủng khiếp, lạnh lùng và kỳ lạ.

Lam Lam, những người đã làm tổn thương cô, tôi nhất định sẽ bắt họ trả lại 100 lần.

Mộc Tử Hoành theo Lục Hạo Thành lên tầng 11 để xem Lam Tử Nhiên.

Mà Mộc Tử Hoành, hoàn toàn là vì xem Lạc cần Nghiên.

Tầng 11, là địa bàn của bộ phận quảng cáo, tất cả người mẫu và dân mạng nỏi tiếng, đều làm việc tại nơi này.

Với sự xuất hiện của Lục Hạo Thành, toàn bộ người của tầng 11, ngay lập tức cảm thấy vô cùng áp lực.

Ai thấy vị tổng tài máu lạnh này, đều cần thận dè dặt chào hỏi, tất cả mọi người đều không dám bỏ bê nhiệm vụ của mình, trong khu vực công việc của mình, nên làm gì thì làm đó không dám nghị luận to nhỏ.

Cố An An phụ trách một phần công việc ở bộ phận tuyên truyền, vừa hay đưa tài liệu qua đây, từ xa đã nhìn thấy Lục Hạo Thành.

Lúc này trên khuôn mặt đẹp trai của anh biểu hiện sự vô cảm, cả người mang lại cảm giác điên rồ, lạnh lùng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác bị thu hút.

Cô ta muốn đi qua đó chào hỏi, bỗng nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi trưa hôm nay.

Cô ta do dự một lúc, rồi dừng bước chân lại.

Cô ta cắn môi dưới của mình, đứng tại chỗ, trong lòng tự hỏi, tại sao anh lại đến tầng 112 Nhìn anh bước vào phòng làm việc của bộ phận quảng cáo, cô hơi chau mày, không tự chủ đi theo vào trong, đứng ở góc bí mật.

Trong phòng chụp hình, Lam Tử Nhiên đã chụp hình xong rồi.

Lạc Cẩn Nghiên đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Nhiên Nhiên trở về nghỉ ngơi.

“Cần Nghiên!” Mộc Tử Hoành mỉm cười và chào hỏi.

Lạc Cẩn Nghiên quay đầu, nhìn thấy Lục Hạo Thành và Mộc Tử Hoành, ánh mắt cô ấy hiện lên chút kì lạ, đặc biệt là khi nhìn thấy Lục Hạo Thành, đôi môi đỏ tươi của cô ấy, hơi giật giật.

“Chào Lục tổng, chào giám đốc Mộc!” Cô ấy cười duyên dáng chào hỏi.

Lục Hạo Thành thấy Cần Nghiên đang thu dọn đồ đạc hỏi: “Kết thúc rồi à.”

Nhiếp ảnh gia đang đứng một bên để nhìn vào nhiếp ảnh gia ảnh, bước đầu tiên để trả lời: Lục tổng, Lam Tử Nhiên người bạn nhỏ này thực hiện rất tốt, quá trình chụp đã rất trơn tru.

Lữ Hạo Thành mỉm cười, vì đấy là con trai của anh mà.

Nhiếp ảnh gia nhìn thấy nụ cười của anh, đột nhiên nhìn Lục Hạo Thành như nhìn thấy một con ma vậy.

Bình Luận (0)
Comment