Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 334

Mộc Tử Hoành chau mày, cười nói: “Tô Cảnh Minh, tôi thì làm gì được cậu chứ? Nhưng tôi có thể để cậu ngủ trên đường được đấy.” Anh còn đang có việc gấp cần giải quyết nữa mà?

Mộc Tử Hoành đôi mắt tràn ngập sự tò mò, nghi ngờ.

Rốt cuộc người đó là ai?

Mà lại đi làm giám định ADN một lần nữa chứ?

“Mộc, Mộc Tử Hoành, cậu, cậu dám!” Tô Cảnh Minh liếc mắt nhìn Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành trừng mắt nhìn anh, tức giận mắng: “Tô Cảnh Minh, còn chưa say đến mức phải bò đi đúng không, cậu tự đứng dậy mà đi nhé.”

“Đừng đi, tôi còn chưa uống đủ!” Tô Cảnh Minh vẫy vẫy tay níu kéo Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành khóe miệng giật giật, nói: “Tô Cảnh Minh, cậu còn chưa uống đủ sao? Uống tiếp đi, rượu này có thể gánh chịu hậu quả sao, đợi đến lúc bị bán đi rồi chắc còn phải đếm tiền hộ người ta đấy, hai cậu đúng là cùng một giuộc với nhau mà”

Âu Cảnh Nghiêu khẽ chau mày, nghe những lời này, cũng có vài phần tỉnh: “Ý cậu là gì?”

“Ừm…!?” Mộc Tử Hoành cau mày nhìn anh.

Âu Cảnh Nghiêu nhìn Mộc Tử Hoành với ánh mắt đầy mong đợi, ánh đèn lúc lúc lại rọi sáng, khiến gương mặt tuấn tú rạng ngời của anh càng trở nên cuôn hút.

Mộc Tử Hoành tự nhủ thầm trong lòng, gương mặt ấy đúng là có sức hấp dẫn mê hồn!

“Âu Cảnh Nghiêu, lạ thật đấy, tôi còn có ý gì được nữa chứ, cậu và Tô Cảnh Minh hệt như nhau vậy, nếu tôi mà đi, bỏ lại hai cậu ở lại đây thì nhan sắc bảnh bao của hai cậu chắc chắn sẽ mang họa đến cho hai cậu đấy.” Mộc Tử Hoành nghiêm mặt nói.

Nhân viên pha chế rượu đứng ngay gần đó cũng bị lời nói này của Mộc Tử Hoành làm cho ngạc nhiên đến sững người, mãi một lúc sau mới sực tỉnh, tiếp tục làm việc.

Âu Cảnh Nghiêu lại nhìn chằm chằm Mộc Tử Hoành, và tiếp tục hỏi: “Tử Hoành, cậu cũng thừa nhận tôi đẹp trai, bảnh bao và lịch lãm đúng không?”

“Ừ!” Mộc Tử Hoành gật gật đầu, anh chợt thấy hi hận vì đã nói những lời này, đây chẳng phải là anh đang tự hạ thấp nhan sắc của mình đi sao?

Anh ấy trông cũng khá bảnh, ít ra thì anh cũng bảnh hơn cậu bạn trai Ôn Lãng của Cần Nghiên!

Nghĩ đến đây, Mộc Tử Hoành trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

“Tôi cũng khá bảnh bao mà, tại sao trong mắt cô ấy lại không có tôi?” Âu Cảnh Nghiêu đột nhiên thốt lên lời này khiến Mộc Tử Hoành không khỏi ngạc nhiên.

“Hả…” Mộc Tử Hoành kinh ngạc nhìn Âu Cảnh Nghiêu.

“Âu Cảnh Nghiêu, đừng có nói với tôi là cậu thất tình thật nhé?

Là cô gái nào, mà lại khiến một người có trái tim sắt đá như cậu rung động thế?” Từng lời của Mộc Hạo Thành ngữ điệu ngày một cao, đầy thích thú.

“Không biết!” Âu Cảnh Nghiêu cúi đầu nói, khó có thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh.

“Không biết ư2” Mộc Tử Hoành cảm thấy thật khó hiều.

Những người như Âu Cảnh Nghiêu làm gì có chuyện hành động khi không nắm chắc tình hình chứ?

Đã thế lại còn không biết rõ về cô gái đó?

Không đúng, Âu Cảnh Nghiêu này quá lạ.

“Đi, về thôi, cả hai cậu không được uống nữa, tôi còn có chuyện gấp phải làm.” Mộc Tử Hoành kéo Âu Cảnh Nghiêu ra ngoài.

“Tô Cảnh Minh, cậu cứ ở đây đợi tôi, lát nữa tôi sẽ quay lại dìu cậu đi!” Mộc Tử Hoành vẻ mặt bát lực.

“Mộc Tử Hoành, cậu đừng có mà kéo tôi, tôi muốn uống tiếp?”

Âu Cảnh Nghiêu giãy giụa, lảo đảo bước đi theo Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành phải bảo vệ Âu Cảnh Nghiêu, không để ai va vào anh, cả quãng đường này vô cùng khó khăn.

Âu Cảnh Nghiêu và Tô Cảnh Minh đều đã say mèm, vậy nên anh chỉ còn cách dìu từng một ra xe.

Âu Cảnh Nghiêu uống say nhưng khá ngoan, không làm loạn, nên anh cũng không lo lắng lắm.

Điều anh lo lắng chính là Tô Cảnh Minh rất lắm lời, đúng kiểu chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.

Đưa được Âu Cảnh Nghiêu ra đến xe, Mộc Tử Hoành mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Anh lau mồ hôi trên trán rồi nhìn Âu Cảnh Nghiêu, cảnh cáo: “Cảnh Nghiêu, tôi biết cậu ngoan, vậy nên giờ cậu hãy ngoan ngoãn ngồi yên trên xe cho tôi, bây giờ tôi sẽ quay lại dìu Tô Cảnh Minh ra nữa.”

Âu Cảnh Nghiêu nhắm mắt, dựa lưng vào ghé, không nói gì, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuần tú ấy hiện rõ vẻ u buồn!

Mộc Tử Hoành bắt lực đóng cửa xe, vội chạy vào quán bar!

Người phải phục vụ lúc này chính là ông tổ Tô Cảnh Minh đây.

Mộc Tử Hoành tối nay phải chịu đựng đủ rồi, tự nhiên lại rước họa vào thân thế này.

Nhưng đến khi anh quay lại quầy bar thì không thấy Tô Cảnh Minh đâu nữa.

Anh võ tay vào trán, đi tới chỗ nhân viên pha chế, hỏi: “Anh Dương, anh có thấy cậu bạn của tôi đâu không?”

Nhân viên pha chế khẽ lắc đầu, lớn tiếng nói: “Nãy tôi cũng bận pha chế nên cũng không biết cậu ta đi từ bao giờ?”

“Cảm ơn anh!” Mộc Tử Hoành chỉ còn cách xoay người tiếp tục tìm kiếm Tô Cảnh Minh dưới ánh đèn mờ ảo nhấp nháy.

“Tô Cảnh Minh, tên khốn kiếp, không phải tôi đã bảo cậu ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây sao? Sao lại cứ thích làm người khác lo lắng thế nhỉ?” Mộc Tử Hoành vừa nhìn quanh tìm kiếm, vừa thở dài lo lắng.

Những lời khó chịu anh nói cũng bị âm thanh ồn ào trong quán bar lần át hết.

Lúc Mộc Tử Hoành đang định đi vào nhà vệ sinh thì chợt nhìn thấy một người đàn ông, đi được vài bước, anh bắt đầu cảm thấy nghỉ ngờ nên vội lùi lại vài bước.

Anh nhìn kỹ người đàn ông ngồi trước quầy bar, đang ôm một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt.

Hành động của cả hai rất thân mật, vừa nhìn nhau tình tứ, vừa nói cười vui vẻ!

Đôi mắt của anh mở trừng trừng, đây… đây..đây chẳng phải là Ôn Lãng, bạn trai của Cần Nghiên sao?

Tại sao anh ta lại ở đây, lại còn ôm một cô gái ăn mặc hở hang, nhìn lớp trang điểm dày hàng lớp kia, Mộc Tử Hoành chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.

Ôn Lãng lại còn ngồi chỗ ở cách chỗ anh không xal Trong khi Mộc Tử Hoành đang bối rối, khó hiểu thì Ôn Lãng quay sang hôn lên môi của cô gái.

“Hả …” Mộc Tử Hoành chau mày, đôi mắt đăm đăm rực lửa, cơn giận trong anh đang bùng lên.

Anh ta, sao anh ta có thể phản bội Cần Nghiên được chứ? Mộc Tử Hoành đôi môi mỏng mím chặt, mặc cho cơn giận bao trùm khắp người, anh vẫn cố hết sức nhịn cơn giận muốn đấm ai đó.

Cần Nghiên xinh đẹp và quyến rũ, sắc đẹp và tài năng của cô có thể đánh bại được rất nhiều cô gái.

Mộc Tử Hoành tức giận đứng tại chỗ, những người đi qua cảm nhận được sự tức giận trong anh, không khỏi đi đường vòng.

Nhìn hai người họ một hồi, anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp hai tắm ảnh.

Ngay khi anh chuẩn bị cất điện thoại vào túi, thì một hơi thở đầy nguy hiểm, đe dọa toát ra ở ngay phía sau lưng anh.

“Giám đốc Ôn, người này vừa nãy đã chụp trộm anh!” Cùng với giọng nói lảnh lót ấy, Ôn Lãng cũng vội vàng buông cô gái đang ôm trong lòng ra.

Anh ta đứng phắt dậy, chau mày, ánh mắt sắc lạnh như băng, nhìn chằm chằm và đi về phía Mộc Tử Hoành.

Nhìn Mộc Tử Hoành một hồi lâu, anh ta tức giận nói: “Mau xóa ảnh đi!”

Mộc Tử Hoành lạnh lùng liếc anh ta một cái, giễu cọt nói: “Được thôi, tôi xóa.”

Mộc Tử Hoành thản nhiên lấy điện thoại ra, anh bám vào bức ảnh ở góc dưới bên trái, nhanh chóng ấn nút gửi qua We Chat cho Lục Hạo Thành.

Người đàn ông sau lưng Mộc Tử Hoành tức giận nói: “Giám đốc Ôn, anh ta đã gửi ảnh cho ai đó.”

“Áy chết, tôi nhằm, nhằm nhọt chút thôi.” Mộc Tử Hoành vờ vô tội nhìn Ôn Lãng.

Anh ta đúng là con thú đội lốt người, dám phản bội cả Nhạc Cần Nghiên.

Nhưng thế cũng hay, anh ta đã tạo cơ hội tốt cho Mộc Tử Hoành.

Bình Luận (0)
Comment