Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 361

“Chào buổi sáng, trưởng phòng Lam!” Mộc Tử Hoành mỉm cười chào Lam Hân, cô mặc bộ váy liền thân gọn gàng, đoan trang, đôi mắt sáng long lanh, hệt như nàng tiên giáng trần vậy.

Nhưng nàng tiên này đã khiến anh phải mắt ăn mắt ngủ suốt hai ngày nay.

Lam Hân vui vẻ nói: “Chào buổi sáng cả nhài”

Âu Cảnh Nghiêu nhìn cô với đôi mắt tha thiết, Lục Hạo Thành nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, còn Tô Cảnh Minh lại nhìn cô với ánh mắt chất đầy sự tò mò.

Trong khi đó, Cố An An đứng ngay cạnh đó lại chẳng được ai chú ý tới.

“Trưởng phòng Lam!” Ninh Phi Phi mỉm cười, hớt hải chạy tới.

Thấy Lục Hạo Thành và mấy người nữa cũng ở đó, cô gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng Giám đốc Lục, chào cả nhà!”

Cả bốn người đều gật đầu chào lại.

Lam Hân thấy thang máy đến rồi, liền nói: “Phi Phi, chúng ta đi thôi!”

“An An.”

Lam Hân đang định đi thì chọt nghe thấy tiếng của bà Cố, cô giật mình, đứng yên như trời trồng.

Ninh Phi Phi quay sang nhìn cô, cũng lằng lặng đứng bên cạnh.

“Hạo Thành, Tử Hoành, Cảnh Nghiêu, Cảnh Minh, các cháu đều ở đây à?” Lâm Mộng Nghỉ đon đả nói.

“Cháu chào bác Có!” Cả bốn anh đồng thanh chào.

“Ừm!” Lâm Mộng Nghỉ dịu dàng mỉm cười, gật đầu.

Sau đó, bà ta quay sang nhìn Cố An An, nói: “An An, cô giáo Lý Nghệ Na nhắn tin hỏi mẹ là con đã làm xong bản thiết kế chưa, Lam Hân đã làm xong và gửi rồi, mẹ tiện đường đi ngang qua đây nên hỏi con luôn!”

Lâm Mộng Nghi nói xong, vừa ngẳng đầu lên thì thấy Lam Hân và Ninh Phi Phi đứng ngay gần đó.

Vừa nhìn thấy Lam Hân, Lâm Mộng Nghỉ liền cảm thấy tức giận, cứ nghĩ đến tin tức mới đăng ngày hôm qua, thành kiến của bà ta với cô lại tăng thêm gấp bội.

Cố An An nghe vậy liền lắc lắc đầu, cúi đầu liếc nhìn Lam Hân.

Lam Hân đã làm xong bản thiết kế rồi cơ à, nhanh quá!

Cố An An áy náy nhìn Lâm Mộng Nghỉ: “Mẹ à, bản thiết kế của con vẫn chưa xong!”

Lâm Mộng Nghi nghe tới đây, vẻ mặt buồn bực, đã thế lại có sự hiện diện của Lam Hân ở đây, bà ta càng thêm bất mãn: “Thời gian qua con bận làm gì mà vẫn chưa xong thế?”

Cố An An cúi đầu không nói gì.

Lam Hân nhìn chằm chằm Lâm Mộng Nghỉ một hồi lâu, mãi tới lúc hai thang máy cùng mở một lúc, cô mới kéo Ninh Phi Phi rời đi.

Sau khi nhìn bóng Lam Hân rời đi, Lục Hạo Thành và các anh bạn cũng chào tạm biệt Lâm Mộng Nghỉ và bước vào thang máy.

Vậy là mọi người đã rời đi hết, chỉ còn lại Lâm Mộng Nghỉ và Cố An An.

Lâm Mộng Nghỉ bước đến gần chỗ Cố An An, khó chịu nói: “An An, nếu được nhận làm học trò của Lý Nghệ Na thì tiền đồ của con chắc chắn sẽ xán lạn hơn nữa, tại sao con không để tâm đến chuyện này cơ chứ?”

“Lý Nghệ Na hình như rất ưng bản thiết kế của Lam Hân, vậy nên mẹ đã nói dối là nội trong hai ngày tới, con sẽ nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế và gửi ngay, nhớ làm theo lời mẹ đấy!”

“Vâng, con biết rồi ạ.” Cố An An gật đầu, hai ngày nay, cô ta bận bịu động viên tinh thần Lục Hạo Thành, phải hầu hạ một công tử tính tính thất thường như anh ta, cô ta cũng thấy rất mệt mỏi.

Lâm Mộng Nghi thở dài, nghiêm nghị nói: “An An, con phải cố gắng hơn nữa, phải nắm chắc phần thắng, có vậy thì tương lai của con mới tốt đẹp được, một khi trở thành học trò của Lý Nghệ Na, cuộc sống của con chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới.”

“Sức ảnh hưởng của Lý Nghệ Na trong giới thiết kế là vô cùng lớn, chỉ còn thời gian hai ngày thôi, con phải cố gắng hết sức đấy. “

Lâm Mộng Nghi nói xong liền rời đi.

Cố An An nhìn theo bóng dáng của Lâm Mộng Nghi, cũng có chút bất mãn, cô ta cũng biết là nếu được trở thành học trò của Lý Nghệ Na, thân phận và địa vị cũng sẽ tốt hơn bây giờ nhiều.

Nhưng dạo gần đây cô ta chẳng có chút cảm hứng nào, càng đừng nói đến sở thích của Lý Nghệ Na, rõ ràng là bà Cố – mẹ cô ta biết nhưng lại không ra tay giúp.

Cố An An nhìn đồng hồ, cô ta sắp muộn giờ rồi, nên liền tức tốc quay người đi vào thang máy, vẻ mặt ủ rũ.

Công việc của Lam Hân ngày nào cũng vậy, tổ chức họp, theo dõi tiến độ, mọi chuyện đều rất suôn sẻ.

Đến giờ ăn trưa, Lam Hân bỗng nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ.

Cô do dự phút chốc, nhưng vẫn quyết định trả lời điện thoại.

“A lô!”

“Lam Hân, chúng ta gặp nhau được không?”

Lam Hân vừa nghe liền nhận ra đó là Đào Mộng Di.

Cô khẽ nhệch mép, nói: “Xin hỏi, ai vậy?”

“Lam Hân, lẽ nào mày không nhận ra tao sao? Dù gì thì giọng nói này mày cũng từng nghe suốt mười năm ròng mà.”

“Xin lỗi, tôi thật sự không biết bà là ai.”

“Lam Hân, mày…”

“Tôi đang bận, cúp máy trước đây!” Lam Hân nói xong định cúp máy.

Đào Mộng Di vội vàng nói: “Lam Hân, đừng cúp máy vội, tao là Đào Mộng Nghi, bà Khương đây, giờ thì mày nhận ra tao rồi chứt”

Lam Hân vẻ mặt giễu cọt, nói: “Hóa ra là bà Khương à, bà tìm tôi có chuyện gì?”

“Lam Hân, à không, phải gọi là Khương Lam Hân mới đúng!”

Đào Mộng Nghi nói bằng giọng chế giễu, pha chút run rầy.

Lam Hân hơi nhíu mày, không lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Lam Hân nói: “Bà Khương, tôi thật sự không hiểu tại sao bà lại gọi tôi là Khương Lam Hân.”

“Khương Lam Hân, đừng giả vò nữa, tao biết mày chính là Khương Lam Hân, Lục Hạo Thành đang tính mua lại công ty của tao, cũng không thèm đếm xỉa gì đến ân tình cả, nếu như công ty bị mua lại thì sau này cả nhà họ Khương chúng tao sẽ phải sống khổ sở hay sao?”

“Lam Hân, tao biết mày hận tao, hận tao hồi đó đối xử tệ bạc với mày, nhưng mày cũng biết đấy, lòng thương đôi khi cũng có lúc ích kỉ, mày không phải là đứa con tao dứt ruột đẻ ra, tại sao tao lại phải đối tốt với mày chứ?”

“Số mệnh đã an bài vậy rồi, mày phải học cách chấp nhận đi chứ!”

“Bây giờ mày có Lục Hạo Thành, người giàu nhất Giang Thị này chống lưng, mày định nhờ nó báo thù rửa hận giúp mày đúng không?”

Lam Hân nghe vậy liền nhíu mày, tại sao cô không biết chuyện này chứ?

Nhưng tại sao bà ta lại biết chuyện này, và tại sao Lục Hạo Thành phải hành xử như vậy, chuyện này có liên quan gì đến anh chứ?

Nhưng…

Lam Hân ánh mắt lạnh lùng, nói tiếp: “Bà Khương, tôi thật sự không hiểu ý bà là gì?”

“Khương Lam Hân, mặc dù tao không phải dứt ruột đẻ ra mày, nhưng dù gì thì tao cũng đã cưu mày suốt 10 năm trời, công lao nuôi dưỡng nặng hơn công lao sinh thành mà.”

“Mày cũng từng được nuôi nắng, lớn khôn trong gia đình tao, vậy nên cho dù tao có tàn nhẫn với mày thế nào đi chăng nữa thì ân tình suốt 10 năm đó không đủ để bù đắp lại hay sao? “

Giọng nói tức giận của Đào Mộng Di truyền đến tai Lam Hân.

Lam Hân hơi nheo mắt, tự nhủ, trước khi mọi chuyện được phơi bày thì cô phải làm rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì trước.

“Bà Khương, xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp bà.” Lam Hân nói xong liền cúp điện thoại.

Cô nhanh chóng gọi cho Nhạc Cần Hi.

“A lô, Lam Lam à, mới có một ngày không gặp mà cậu đã nhớ tôi rồi sao?.”

Giọng nói trêu đùa của Nhạc Cần Hy truyền đến, Lam Hân khẽ chau mày, nghiêm giọng nói: “Cần Hy, tôi có việc muốn nhờ cậu.”

“Tôi biết ngay mà, nghe giọng cậu nghiêm túc thế này là tôi đoán ra ngay, cậu nói đi, chuyện gì nào?”

Lam Hân hỏi: “Cần Hy, cậu có biết chuyện Lục Hạo Thành sắp mua lại công ty của nhà họ Khương không?”

“Tôi không biết! Tại sao Lục Hạo Thành đột nhiên muốn mua lại công ty của nhà họ Khương chứ? Mấy năm nay công ty nhà họ làm ăn thua lỗ, chắc cũng không trụ nỗi 1-2 năm nữa đâu.”

“Tôi cũng nghĩ kĩ rồi, đến lúc đó, cổ phần trong tay chúng ta có thể giúp cậu trở thành cổ đông lớn nhất của công ty đó đấy!”

Bình Luận (0)
Comment