Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 445

Lục Hạo Thành ngắng đầu lên, nhìn nhìn thấy vẻ mặt nhu thuận của cô, đôi mắt lập tức sáng ngời như sao, tươi cười trêu tức.

Anh nhẹ nhàng nói: “Lam Lam, cám ơn em vì tất cả.” Cũng cám ơn em đã trở về.

Lam Hân chậm rãi xoay người lại, đôi mắt to bình tĩnh nhìn anh: “Lục Hạo Thành, anh biết không? Lây này đó Những động tác và lời nói quái đản này sẽ khiến tôi gặp rất nhiều rắc rối.”

Cô trầm giọng nói, lại lộ ra ý tứ khác.

Tựa như nói, Lục Hạo Thành, đừng trêu chọc tôi.

Tựa như nói, cha anh đã cảnh cáo cô, bảo cô rời khỏi tập đoàn Lục Thị.

Nhưng cô làm như mắt điếc tai ngơ, hôm nay vẫn đi làm.

Cô đã đảm nhận công việc này, sẽ không dễ dàng bị dọa lui, nhưng mà đôi khi không thể không nói, sự thật so với trong tưởng tượng càng tàn khốc.Chịu được hay không đều phụ thuộc vào nghị lực của cô.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng, Lam Hân cũng nghĩ về hai ngày khi cô và Lục Hạo Thành ở Hải Thành, những kỷ niệm đáng nhớ đó đã được gieo vào lòng cô.

Lục Hạo Thành kiêu ngạo cũng có một mặt ôn nhu, cô cảm thấy được Lục Hạo Thành, là một cảm giác gì đó không thể diễn tả.Nhưng cô cũng không chán ghét loại cảm giác này.

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, lại nhích đến gần cô hơn.

Lam Hân lúc này đây nhịn xuống, cũng không lui về sau, yên lặng nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuần trước mặt.

Hai người im lặng nhìn nhau, dần dần họ nhìn sâu vào mắt nhau, cả hai đều muốn nhìn ray cảm xúc trong mắt đối phương, nhưng cả hai đều cố chấp nên không thể nhìn ra được gì từ nhau.

Nhưng Lam Hân dần dần rơi vào thế yếu, cuối cùng không chịu được trừng mắt, cô hơi cúi đầu.

Lục Hạo Thành lúc này mới cười nhẹ: “Lam Lam, tôi biết trong lòng em rất thắc mắc, nhưng tôi hứa sẽ không để em chờ quá lâu.

Mặc kệ người nào nói cái gì, em cũng đừng tin tưởng, chỉ cần ở bên cạnh tôi là tốt rồi.”

Em chỉ cần ở cạnh tôi là tốt rồi, câu nói này mang theo tình ý.

Lam Hân hơi căng thẳng, bỗng nhiên cười lạnh: “Lục Hạo Thành, anh cũng thật bá đạo.”

Nhưng lời anh nói rõ ràng rất đơn giản, đáy lòng cô lại chết tiệt tin tưởng anh.

Lam Hân không khỏi tức giận mắng một câu.

Mị lực chết tiệt gì vậy?

Lục Hạo Thành nhướng mày: “Lam Lam, em cũng cảm giác tôi bá đạo sao? Nhưng em biết không? Tôi chỉ bá đạo với mình em.”

Lam Hân cong môi, đáy mắt cảm xúc lúc tối lúc sáng, “Lục Hạo Thành, bá đạo của anh khiến tôi cảm thấy khủng hoảng. Nhưng dù anh nói như thế nào đi nữa, tôi sẽ không tùy tiện suy nghĩ.”

Cô nói xong, cúi đầu cười khổ, không nhìn Lục Hạo Thành, “Lục Hạo Thành, anh biết không? Tôi rất lưu luyến công việc này, tôi làm ở công ty này đã bến năm, đi đến ngày hôm nay lại càng không dễ dàng, về sau chỉ nghĩ làm tốt công việc của mình.”

Nói xong, cô xoay người bước thẳng ra ngoài.

Cô quá bận để suy nghĩ về nhiều chuyện. Điều duy nhất cô có thể nghĩ là làm thế nào để làm một công việc tốt và kiếm tiền để nuôi ba đứa nhỏ.

Là một người mẹ đơn thân, thứ cô mong muốn quá ít, chỉ có thể làm được nhiều hơn. Chỉ có thể chăm sóc con cái thật tốt, có trách nhiệm với con.

Cô, Lam Hân, cả đời này chịu rất nhiều cực khổ, cô mong muốn rất đơn giản, người một nhà hạnh phúc bình an, chỉ cần không đói bụng là được.

Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ gầy yếu kia, vẻ mặt đau lòng: “Lam Lam, em đừng lo lắng, chuyện em lo sợ sẽ không xảy ta Tay đang kéo cửa của Lam Hân hơi dừng một chút, cũng không có quay đầu lại, cô lằng lặng đứng một hồi.

“Lục Hạo Thành, cám ơn!”Sau đó còn lại là tiếng đóng cửa.

Lục Hạo Thành vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm khá bối rồi.Lần đầu tiên, anh không biết phải làm thế nào?

Anh muốn nói cho Lam Lam sự thật, rồi lại sợ Lam Lam gặp chuyện không may.

“Tôi đã trở về.” Giọng nói của Mộc Tử Hoành bỗng nhiên vang lên.

Lục Hạo Thành vừa nghe, nhíu mày, tên Mộc Tử Hoành này, rõ ràng xin nghỉ phép ba ngày mà đi hẳn một tuần.

Làm cho anh cùng Âu Cảnh Nghiêu một tuần này bận đến điên rồi. Truyện Sắc

Âu Cảnh Nghiêu đang làm việc vừa nghe đến giọng nói vui vẻ của Mộc Tử Hoành, ngay cả đầu cũng không thèm nâng lên nhìn một chút.

Mộc Tử Hoành vừa thấy Âu Cảnh Nghiêu không nễ mặt mũi, trong lòng cũng biết, vị này thiếu gia nhìn có vẻ dịu dàng này, từ hôm nay trở đi chỉ sợ sẽ cáu kỉnh với mình.

Anh cười tủm tỉm, nói: “Âu Cảnh Nghiêu, tôi đã trở về, cho chút mặt mũi đi, ngẳng đầu lên nhìn tôi một cái xem nào.”

Xem xem Mộc Tử Hoành anh có bao nhiêu đáng thương, ngay cả muốn người khác liếc anh một cái đều phải tự mình đi cầu xin.Nhưng néu đã khẩn cầu vẫn bị coi thường, anh cũng sẽ rất đau lòng.

Âu Cảnh Nghiêu lạnh lùng nói: “Không có thời gian!”

Mộc Tử Hoành vẻ mặt buồn bực,nói: “Âu Cảnh Nghiêu, thôi đi, tôi mới đi có ba bốn ngày, cậu cũng hiểu tôi mà, phải không?

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi coi trọng một người phụ nữ, cậu hẳn là nên chúc phúc cho tôi mới phải thái độ lạnh lùng như vậy, quả thực làm tổn thương tình bạn.”

Âu Cảnh Nghiêu vẫn như cũ không có ngẳng đầu, mười ngón lướt nhanh như bay trên bàn phím, giọng vẫn rất lạnh: “Công việc là công việc, tình bạn là tình bạn, tình yêu là tình yêu, không thể nói nhập làm một.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe, ngắn ra, dùng lực gõ bàn, “Âu Cảnh Nghiêu, cậu điên rồi sao? Cậu rốt cuộc là từ quốc gia cổ đại nào xuyên qua vậy, hiện tại là thế kỷ hai mốt rồi, sao có thể có suy nghĩ cỗ hủ vậy chứ?

Làm ơn đi, Mộc Tử Hoành tôi làm bạn với ba người đã bao nhiêu năm, có cần thiết phải dội cho tôi một gáo nước lạnh, khiến tình bạn này đóng băng như vậy không?”

Âu Cảnh Nghiêu lúc này mới dừng động tác trong tay, ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn anh rồi nói: “Chỉ mới bảy tám ngày không gặp, miệng cậu đều biến thành sắt thép rồi đó, hiện giờ càng ngày càng nói nhiều, xem ra đúng là có tình yêu rồi.”

_ i8]… ‹ ” Mộc Tử Hoành bỗng nhiên nở nụ cười.

Âu Cảnh Nghiêu lẳng lặng nhìn thấy anh, vẫn chưa bị nụ cười đó ảnh hưởng.

Mộc Tử Hoành nhất thời cảm giác không thú vị, tiếng cười đột ngột dừng lại, anh cười nói: “Cảnh Nghiêu, yêu đương là phải thấu hiểu. Tôi đã ở đó được mấy ngày. Cậu cho rằng có thể mang một người vợ về sao? Cậu nằm mơ so còn nhanh hơn tôi đấy.”

Mộc Tử Hoành cũng muốn chuyến này có thể mang vợ trở về, có thể có một người cùng anh tiến về tương lai phía trước, nhất định rất vui vẻ.

Nhưng dù kết quả của chuyến thăm này như thế nào thì anh cũng đã hiểu lòng mình rồi, Nhạc Cần Nghiên, quả thật là người phụ nữ có thể thiêu đốt Mộc Tử Hoành.

Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên hỏi: “Cho nên lần này cậu đã thất bại?”

Mộc Tử Hoành khẽ lắc đầu, mang theo vài phần thất vọng: “Cũng không hẳn là thất bại, chỉ là con đường tiến vào cuộc sống, đi vào sinh mệnh của đối phương, có thể sẽ còn khá dài.

Cậu cũng đã biết, tình yêu tốt nhất đến từ sự gần gũi, sự trân trọng lẫn nhau và sự hiểu biết lẫn nhau. “
Bình Luận (0)
Comment