Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 460

Nhạc Cần Hi vừa nghe, trong lòng liền đau đớn.

Anh chậm rãi ngồi xổm trước mặt Lam Hân, nhìn cô đang đau đớn nhắm mắt, dịu dàng nói: “Lam Lam, không cần quá lo lắng, Kỳ Kỳ từ nhỏ đã gặp may mắn, lúc này sẽ không có chuyện dị”

Lam Hân khẽ gật đầu, nhưng không nói gì, hiện tại cô chỉ cầu mong Kỳ Kỳ không có việc gì.

Mộ Thanh nhìn Cần Hi, nói: “Cần Hi, chuyện ở đây cháu không cần lo lắng, ta ở chỗ này chờ, cháu về nhà một chuyến, giúp ta lấy mấy bộ quần áo của Kỳ Kỳ qua đây, nhớ mang cả búp bê barbie của con bé đến, tối nó thích ngủ cạnh búp bê. “

Nhạc Cần Hi khẽ gật đầu, nói: “Dì Mộ, dì cũng không cần sốt ruột, cháu đi rồi lát nữa sẽ quay lại.”Anh nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Lục Hạo Thành ánh mắt thâm thúy nhìn thoáng qua Nhạc Cần Hi.

Mộ Thanh nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành, nói: “Ngồi xuống trước đi” giọng nói rất thản nhiên, có một loại xa cách khách sáo.

Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn mẹ, anh nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi hai mẹ con gặp lại, nhưng chưa từng nghĩ bà sẽ lạnh lùng nhìn mình như vậy.

Anh lặng lẽ đứng tại chỗ, giống như quả mận lạnh trong tuyết đêm đêm đông, độc lập với thê giới, tính cách lãnh đạm và kiêu hãnh tự nhiên, khiến người ta không thể không chú ý, hơn nữa càng không thể bỏ qua.

Cố Ức Lâm nghe được giọng nói thờ ơ của Mộ Thanh, cũng là hơi kinh hãi, không thể tin nhìn qua.

Mộ Thanh nhìn được tâm trạng của bọn họ, trong lòng cũng rất đau đớn.Đời người không phải lúc nào cũng như ý, bà đã sớm xem nhẹ máy thứ này.

Mộ Thanh nhìn thấy Cố Ức Lâm nói: “Cố công tử, cậu có thể trở về, vừa rồi cám ơn cậu.”

“Dì Hứa, dì khách sáo rồi, gọi cháu là Ức Lâm là được, mẹ cháu cũng không phải cố ý, thật sự xin lỗi!” Cố Ức Lâm nhìn thấy Mộ Thanh vẫn lạnh lùng liền thay mẹ mình giải thích.

Mẹ vừa nghe thấy An An gặp chuyện không may, cũng rất sốt ruột, mẹ đối An An cũng có tình cảm, dù sao lúc Cố An An ngoan ngoãn nghe lời làm mẹ rất yêu thích.Bọn họ đều xem người con gái này trở thành người một nhà.

Mộ Thanh lạnh lùng nhìn qua: “Nếu con gái không làm gì sai, chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên đâu.Con gái tôi, tôi hiểu rất rõ ràng, nó tuyệt đối sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ mà đẩy người khác xuống. Chính là mẹ cậu, ngay cả đứa bé cũng không tha, chuyện này có thể bỏ qua sao?” Mộ Thanh càng nói càng kích động.

Cố Ức Lâm vừa nghe, anh không biết chuyện xảy ra trước đó, nên cũng không biết giải thích thế nào.Dù sao, mẹ đẩy đứa nhỏ, là sự thật.

Anh đứng dậy, nhìn thoáng qua Lam Hân, biết cô không ngủ, anh gọi một tiếng: “Quản lý Lam.”

Lam Hân chậm rãi mở to mắt, trong suốt sáng ngời, tràn ngập hận ý.

Cố Ức Lâm vừa thấy đôi mắt lạnh lùng kia, nháy mắt hơi căng thẳng, vẻ mặt áy náy nói: “Quản lý Lam, thật xin lỗi, chỉ phí chữa bệnh nhà họ Cố sẽ chịu trách nhiệm. “

Mộ Thanh nói: “Không cần, anh đi đi!”

Nhà bọn họ, không thiếu chút tiền ấy, nhưng mà, chuyện sau này để sau nói.

Hiện tại, chỉ cần Kỳ Kỳ bình an, cô thế nào cũng được.

Mộ Thanh nhìn anh, hít sâu một hơi rồi nói: “Cậu đi đi! Chuyện này, chờ Kỳ Kỳ nhà chúng ta ổn thì nói sau.”

Lam Hân lúc này đã chú ý đến, nhìn Cố Ức Lâm một cách khó hiểu.

Anh ta gọi mẹ là dì Hứa, anh ta quen mẹ.

Cố Ức Lâm áy náy nhìn hai người bọn họ, lại nhìn thoáng qua Lục Hạo Thành đang đứng như tượng gỗ, có chút bát đắc dĩ, anh không nghĩ tới, sự tình sẽ trở thành như vậy.

Anh cúi đầu, yên lặng rời đi.

Lam Hân ngắng đầu, nghi hoặc nhìn Mộ Thanh.

Mộ Thanh biết cô thắc mắc điều gì?

Cô cười nói: “Lam Lam, mẹ đã cho con cơ hội, là con không muốn nghe.”

Lam Hân vừa nghe, khóe môi nhàn nhạt cười, nhưng đôi mắt đen trong veo lại rất bình tĩnh, tựa như dòng nước tĩnh lặng, chuyện này đã xảy ra mấy ngày trước, Lam Hân đã không nói gì, vì cô không muốn vạch ra vết sẹo của mẹ.

Nhưng hiện tại, cô thật có chút tò mò.

“Mẹ.”

Mộ Thanh bỗng nhiên nghe được tiếng Lục Hạo Thành gọi mẹ, hơi chắn động.

Lam Hân cảm nhận được mẹ có chút khác thường, bỗng nhiên cũng ngây ngần cả người.

Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, có chút không thể tin nhìn Lục Hạo Thành.

Lục Hạo Thành cũng lẳng lặng nhìn qua.Ngay tại khi đứng ngây người chỗ này, anh suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Anh muốn sống cùng Lam Lam, cho nên, anh đoàn tụ cùng mẹ. ngôn tình ngược

j Vừa rồi anh thấy thái độ của mẹ rất lạnh nhạt, nhưng cân nhắc một lúc lại nghĩ chắc bà có suy nghĩ riêng của mình.Mẹ rời đi bao năm nay, anh cũng không trách bà, bởi vì mỗi năm sinh nhật, bà sẽ gửi quà về cho hai chị em.

Mẹ âm thầm nhìn t bọn họ lớn lên, cho nên, anh cũng không hận mẹ.Hiện tại bà đứng đây khỏe mạnh bình an, anh đã rất cảm kích..

“Hạo Thành.” Mộ Thanh kích động nhìn con trai, nước mắt cũng chảy ra.

Lam Hân nao nao, nhìn thấy Lục Hạo Thành và mẹ, có chút không biết làm sao.

Mẹ cô lại là mẹ ruột của Lục Hạo Thành.

Duyên phận như vậy, thật là khiến cô có chút không thể tin.

Khó trách, từ trước đến nay mẹ luôn nói Lục Hạo Thành là người tốt, thì ra anh là con trai của mẹ.Từng có lời đồn đãi, kẻ thứ ba xen vào nhà họ Lục, ép vợ hợp pháp rời đi, hóa ra chuyện này đều là thật. Trùng hợp hơn người rời đi lại là mẹ của cô, khó trách mẹ mấy năm nay sống đau khổ như vậy, cốt nhục chia lìa, thật sự quá vắt vả.

Duyên phận này khiến Lam Hân nói không nên lời.

Ánh mắt rơi trên khuôn mặt đẫm lệ của mẹ, kết quả không cần nói cũng biết.

Mẹ chính là mẹ ruột của Lục Hạo Thành.

“Mẹ.” Cô gọi một tiếng, có chút run rầy.

Cô nghĩ tới mẹ có thể cũng có con cái, cũng không nghĩ đến, chính là Lục Hạo Thành.

Mộ Thanh quay đầu lại, nhìn thoáng qua Lam Hân, thấy cô ngờ vực lau nước mắt, nói: “Lam Lam, thật ra ngày đó, mẹ cũng muốn nói với con chuyện này, nhưng con bảo sau này hãy nói.

Hạo Thành là con trai mẹ, còn có Tư Tư, nó đã ra nước ngoài, rất ít khi trở về.”

Lam Hân ngước mắt lên nhìn Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành vẫn lằng lặng nhìn cô, hai người bốn mắt chạm nhau, đều là lằng lặng nhìn đối phương.

Cô là của anh, cho nên, hôm nay, mặc kệ mẹ có muốn nhận con hay không, anh đều phải nhận mặt.

Nhạc Cần Hi có thể tùy ý ra vào nhà cô, đáy lòng anh cũng rất hoang mang.

Vừa rồi xem thái độ của mẹ đối với Nhạc Cần Hi giống như người một nhà,trong lòng anh đã ra quyết định.

Lam Hân chậm rãi thu hồi ánh mắt, mím môi khô khốc, có chút thật cần thận hỏi: “Mẹ, sau này, mẹ sẽ trở về sao?”

Cô đã có thói quen sinh sống cùng mẹ.
Bình Luận (0)
Comment