Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 88

Qua một lát, Lam Hân mới mở miệng hỏi: “Nghiên Nghiên, Nhiên Nhiên, sao hai người lại ở đây?"

Cẩn Nghiên lúc này mới nở nụ cười dễ thương, môi đỏ tôn lên hàm răng trắng của cô ấy: “Giám đốc Lam, tớ còn cho rằng cậu nhìn thấy bọn tớ sẽ rất ngạc nhiên mà hét lên ấy chứ? Không ngờ chỉ hời hợt nói một câu như vậy?"

Cần Nghiên đổi với vẻ mặt của Lam Hân có chút thất vọng, tối qua không cho Nhiên Nhiên về là muốn sáng nay cho cậu ấy một kinh hỉ đó?

"Mẹ ơi!" Nhiên Nhiên nhìn mẹ, bọn họ ở đây hình như mẹ rất không vui!

Lam Hân nghi hoặc nhìn con trai, lại nhìn Cẩn Nghiên.

Lục Hạo Thành thấy vẻ mặt nghi hoặc của Lam Hân, bỗng nhiên lên tiếng: "Giám đốc Lam, đây chính là người đại diện thời trang trẻ em của chúng ta năm nay, thật trùng hợp là con trai của giám đốc Lam!"

Thư ký Âu đứng một bên, nhìn dáng vẻ của Lục Hạo Thành, đáy mắt tràn đầy suy ngẫm.

Lục Hạo Thành lâu rồi không có hiền hòa như vậy.

"Aiya! Tôi đến muộn rồi!” Ngoài cửa chợt truyền đến âm thanh xin lỗi của Mộc Tử Hoành.

Lục Hạo Thành hơi lạnh mặt, sáng nay anh không đợi Mộc Tử Hoành, anh tự lái xe đến công ty.

Mộc Tử Hoành còn phiền phức hơn cả con gái.

Mộc Tử Hoành mặc âu phục giày da, chỉ thấy khuôn mặt anh đẹp trai, vẻ mặt hào hứng, môi mỏng vẽ lên một đường cong hoàn mỹ, nụ cười của anh tựa như gió thoảng mùa hạ khiến người ta dễ chịu gấp bội lần.

Anh trực tiếp đi tới phía Cần Nghiên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Cần Nghiên, nụ cười trên khuôn mặt anh dần trở lên sửng sốt.

Ánh mắt cười mim của anh dừng trên dung nhan dễ thương xinh đẹp của Cần Nghiên, đây quả thật là người tình trong mộng hoàn mỹ của anh.

Người phụ nữ này phù hợp với gu của anh.

Anh hơi nghiêm mặt, đưa tay ra, lòng bàn tay hoi đỏ, năm ngón tay thon dài xinh đẹp, khuôn mặt vậy mà xuất hiện mấy áng đỏ, dáng vẻ cợt nhả thường ngày cũng trở lên cẩn thận: “Cô Nhạc, tôi là Mộc Tử Hoành tối đã gọi điện cho cô." qua

Cẩn Nghiên hờ hững nhìn anh một cái, đưa tay ra, cười khách sáo bắt tay anh: "Chào Mộc tổng!"

“Chào cô Nhạc!" Mộc Tử Hoành kéo tay Cẩn Nghiên, không muốn buông ra.

Người này xinh đẹp, tay cũng trắng mịn như bơ, thon dài xinh đẹp!

Cẩn Nghiên rút ra chút, nhưng không rút ra được, Mộc Tử Hoành nắm rất chặt, cô khẽ cau mày, ánh mắt trong đôi mắt phượng xinh đẹp dần lạnh xuống.

Lục Hạo Thành nhìn Mộc Tử Hoành, hung dữ chau mày, chưa từng thấy cậu ta si mê người phụ nữ nào như vậy.

Bộ dạng này của cậu ta xem ra có chút giống như vừa gặp đã yêu.

"Nhạc, Nhạc tiểu thư, cô thật xinh đẹp!” Mộc Tử Hoành không chút keo kiệt khen ngợi.

Anh từng nhìn ảnh của cô, không nghĩ tới người còn đẹp hơn ảnh.

"Nhạc tiểu thư, có bạn trai chưa?"

"Nhạc tiểu thư, năm nay cô bao nhiêu tuổi, cầm tinh gì?

Mộc Tử Hoành hỏi liên tiếp mấy vấn đề, Lam Hân đứng một bên không nhịn được muốn cười, cô nhẹ nhàng gio ngón tay lên, bịp miệng cười tủm tỉm.

Cẩn Nghiên, thực sự rất xinh đẹp!

Sự dễ thương của cô ấy, từng cử chỉ hành động của cô ấy đều bộc lộ ý vị trưởng thành của người phụ nữ, lộ ra sự quyến rũ thầm lặng.

“Hừ!" Lục Hạo Thành thấy xấu hổ thay Mộc Tử Hoành.

Âu Cảnh Nghiêu nhịn không nổi cười cười.

Chỉ có Nhiên Nhiên cười sảng khoái.

Vẻ mặt Cẩn Nghiên lạnh lùng, liếc sang Mộc Tử Hoành, nói: “Mộc tổng, anh tra hộ khẩu à? Còn nữa, tôi có bạn trai rồi!"

Mộc Tử Hoành nghe vậy, có chút lúng túng buông tay Cẩn Nghiên.

Người phụ nữ chớp mắt vạn năm lần đầu tiên, vậy mà đã có bạn trai rồi, đây là ông trời cố ý không ưu đãi anh sao?

"Vậy bạn trai Nhạc tiểu thư làm gì đó?" Mộc Tử Hoành không mất hy vọng, cô ấy còn chưa gả mà? Anh vẫn có Cơ hội.
Bình Luận (0)
Comment