Thiệu Chính Hồng chưa bao giò tức giận như vậy, ông ta vội vàng quay người đi xuống lầu, đến cửa thì thấy cảnh vệ Tiểu Lưu, vội vàng hỏi: "Đồng chí Nguyễn Anh Hoa đâu? Tiểu Lưu, cậu có nhìn thấy bà ấy không?" "Thấy rồi, vừa ôm một bọc đồ lớn vội vàng ra ngoài." Thiệu Chính Hồng tức đến run cả người: "Cậu mau dẫn hai người đi chặn bà ấy lại, đưa về đây." Tiểu Lưu không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt của Chính ủy Thiệu, anh ta biết rằng có lẽ chuyện này hơi lớn, vội vàng đuổi theo hướng Nguyễn Anh Hoa rời đi, vừa hay đi qua cổng quân đội có thể gọi người. Còn Thiệu Chính Hồng ở bên này trở về phòng, vội vàng thay quần áo, Hền đến nhà Tả Hòa An.
Tả Hòa An đang chuẩn bị đến quân đội làm việc, thấy người đồng đội cũ đến, không khỏi nhướng mày: "Ông làm sao vậy? Sáng sớm đã chạy đến đây, sắc mặt cũng không tốt." Thiệu Chính Hồng kể tại chuyện vừa rồi cho Tả Hòa An. Tả Hòa An nghe xong, sắp phát nổ: "Ông... vợ ông làm sao biết được mật khẩu két sắt đó? Bà ta đã xem hết những lài tiệu đó rồi sao? Ông... Sao ông tại nghĩ đến chuyện giấu trà vào đó?"
Thiệu Chính Hồng thở dài: "Tôi làm sao biết được bà ta biết mật khẩu bằng cách nào? Bà ta có xem lài liệu hay không tôi cũng không biết nhưng mà, cho dù bà ta không xem thì ông có tin được không? Nếu tôi biết bà ta biết mật khẩu két sắt, tôi còn có thể giấu vào đó sao? Tôi cũng phải đổi mật khẩu chứ!"
DTV
Khi Nguyễn Anh Hoa bị hai người lính cầm s.ú.n.g mà Tiểu Lưu gọi đến đưa về, bà ta vẫn mắng mỏ suốt dọc đường.
Lúc thì mắng Thiệu Chính Hồng không có lương tâm, chỉ tặng cho bố vợ một ít trà thôi mà đã keo kiệt như vậy, còn gọi người đến chặn bà ta lại, khiến bà ta mất hết mặt mũi, mấy gia đình ở đây đều nhìn thấy, ngày mai cả đảo đều biết chuyện này.
Lúc thì mắng Tiểu Lưu còn tìm cả lính đến, chẳng coi bà ta là phu nhân của chính ủy sư đoàn ra gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-402.html.]
Đến nhà, thấy Tả Hòa An và Thiệu Chính Hồng đều ở đó, Nguyễn Anh Hoa vẫn không biết mình đã gây ra họa lớn đến mức nào, vào cửa liền bắt đầu chỉ trích Thiệu Chính Hồng.
"Lão Tả, ông phải phân xử cho tôi, tôi chỉ lấy ít trà để tặng bố uống thôi mà? Ông nói xem Thiệu Chính Hồng có đáng không? Còn bảo Tiểu Lưu gọi thêm hai người, cầm s.ú.n.g chĩa vào tôi chặn tôi không cho ra đảo, ông nói xem, có con rể nào keo kiệt như ông ta không?"
Nhưng Tả Hòa An chỉ im lặng nhìn bà ta.
Ngay cả Thiệu Chính Hồng cũng dùng ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.Nguyễn Anh Hoa thấy da đầu tê dại, trong lòng có một dự cảm không lành, hỏi: "Sao, sao vậy? Tôi chỉ lấy ít trà của ông thôi mà, ông, ông nhìn tôi như vậy làm gì?""Mật khẩu két sắt của tôi, bà biết bằng cách nào?" Giọng Thiệu Chính Hồng càng nghiêm trọng hơn, lại lộ ra một loại cảm giác bất lực không nói nên lời.
Ông ta và Nguyễn Anh Hoa tuy không có tình cảm gì, có nhiều chuyện của Nguyễn Anh Hoa ônng ta cũng không vừa mắt nhưng dù sao cũng là vợ chồng già rồi, nghĩ rằng cho dù không thể sống hòa thuận thì cũng nên tôn trọng nhau, cứ thế cũng đã sống qua mấy chục năm rồi."Thì... Trước đây ông, ông mở két sắt, tôi lén nhìn thấy, sau đó nhớ lại. Sao vậy? Tôi chỉ lấy trà thôi... Có gì to tát đâu?""Bà nói bậy, bà chỉ lấy trà thôi sao? Những lài liệu mật kia đều rơi ra hết, bây giờ bà nói bà chỉ lấy trà, ai tin?"
Thiệu Chính Hồng tức đến người run rẩy, đến giờ Nguyễn Anh Hoa vẫn chưa nhận ra hành vi của mình nghiêm trọng đến mức nào, trước đây đã làm cho bà ta nhiều công tác tư tưởng như vậy, kết quả là bà ta không nghe lọt một câu nào.Thiệu Chính Hồng là người tính tình ôn hòa, bình thường rất giỏi làm công tác tư tưởng, Nguyễn Anh Hoa kết hôn với ông ta nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị ông ta quát lớn như vậy, trong lòng hoàn toàn hoảng sợ.