Tống Duệ Nguyệt:!!! Tức quá, hôm nay cô sao tại không đến hồ chứa nước, vậy mà tại bỏ lỡ một màn kịch lớn như vậy!
"Hôm nay em không đi cũng tốt, nếu không anh nghỉ là có thể có thêm em nữa rơi xuống hồ chứa nước." Lục Yến Từ thấy cô vẻ mặt tiếc nuối thở dài, lạnh lùng bổ sung một câu.
Tống Duệ Nguyệt:...
"Cũng chưa chắc, em thấy đa số có thể bị em đá thẳng xuốrng hồ chứa nước."
Lục Yến Từ:... Nhìn em kiêu ngạo kìa.
"Đúng rồi, anh nói nữ thanh niên trí thức họ Vu? Mạnh Phương Trì từ khi nào quen Vu Tư Điềm vậy?" Tống Duệ Nguyệt sau ukhi biết mới giật mình, tại kinh ngạc!
Lục Yến Từ:...
"Sao em biết hai người họ quen nhau?”
"Không phải anh nói sao, Dịch Lan cố tình ngã vào lòng Mạnh Phương Trì, có thể là muốn quyến rũ Mạnh Phương Trì, kết quả Vu Tư Điềm nhìn thấy, chạy ra mắng cô ta, nếu không phải người yêu thì cô ấy kích động như vậy làm gì? Tính cách cô ấy như con cút, không bị dồn đến đường cùng thì không thể làm ra chuyện như vậy được."
Tống Duệ Nguyệt cũng từng tiếp xúc với Vu Tư Điềm, nữ đồng chí này tính tình có vẻ nhu nhược, thực ra rất thích hóng hớt, nhiều lần hóng hớt rồi tự mình cũng bị hóng vào nhưng chỉ là bề ngoài trông có vẻ dễ bắt nạt nhưng thỏ cấp liễu cũng sẽ cắn người, khi bị dồn đến đường cùng cô ấy cũng có thể làm ra những chuyện khiến người ta kinh ngạc."Bọn họ đến hồ chứa nước biểu diễn kịch, Mạnh Phương Trì nói Vu Tư Điềm nhát gan, buổi tối đi vệ sinh thì bị sói làm cho khóc, vừa vặn được cậu ấy cứu, hôm sau Vu Tư Điềm đi cảm ơn cậu ấy, hai người qua lại rồi nảy sinh tình cảm, Mạnh Phương Trì chuẩn bị vài ngày nữa sẽ nộp đơn xin kết hôn. Đến lúc đó, Vu Tư Điềm sẽ đến đảo theo quân đội..."
Nói đến đây, Lục Yến Từ lại nhìn Tống Duệ Nguyệt một cái thật sâu.Tống Duệ Nguyệt bị anh nhìn như vậy mà không hiểu ra sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-468.html.]
"Anh nhìn em như vậy làm gì?""Em trước kia ở Chương Thành, cục trưởng Hứa muốn làm mối em và Mạnh Phương Trì, em quên rồi sao?"
DTV
Tống Duệ Nguyệt:... Ôi, đây đúng là giấm chua lâu năm rồi!"Đó không phải là... lúc đó người có thể lựa chọn ít sao."
"Lúc đó anh là một người sống sờ sờ ngồi trước mặt em, em còn chẳng thèm nhìn lấy một cái."Lục Yến Từ nói lời này, có chút oán trách.
Tống Duệ Nguyệt:... Nhìn anh tủi thân kìa.Cô lại không muốn đ.â.m vào tim Lục Yến Từ, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đó không phải là vì anh quá tốt sao, em sợ mình không xứng với anh."
Lục Yến Từ:... Em bịa, xem em bịa được đến mức nào.
Tống Duệ Nguyệt mới không mắc mưu anh, thấy anh chỉ nhìn mình không nói gì, bèn đổi chủ đề. "Anh biết không? Kiếp trước, Mạnh Phương Trì không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Cậu ấy kết hôn với Dịch Lan, còn không biết Dịch Lan đã sinh một cặp song sinh ở nhà, sau đó cậu ấy bị thương ở chân, một chân bị cắt cụt, cậu ấy chuyển nghành về nhà, Dịch Lan tập tức cuỗm hết tiền chuyển nghành của cậu ấy. Cho nên, kiếp này cậu ấy có thể đến với Vu Tư Điềm, em thấy rất tốt, Vu Tư Điềm nhìn tính tình như bánh bao mềm vậy nhưng rất có nguyên tắc, hơn nữa còn rất đáng yêu." Lục Yến Từ nghe đến đây thì im tặng.
Mạnh Phương Trì là cấp dưới mà anh khá coi trọng, cũng biết chỉ cần đối phương cứ phát triển như vậy, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.
Hơn nữa, cùng là quân nhân, nhìn thấy chiến hữu hy sinh hoặc bị thương trong chiến đấu, cũng là chuyện đau lòng nhất.
"Vậy em còn nhớ anh ấy xảy ra chuyện vào ngày nào hoặc khoảng thời gian nào không?"
"Anh muốn thay đổi số phận của cậu ấy à? Còn sớm lắm, lúc cậu ấy xảy ra chuyện đã là phó đoàn rồi, đó là chuyện mười mấy hai mươi năm sau. Hơn nữa, bây giờ cậu ấy đã quen Vu Tư Điềm rồi, nói không chừng sẽ không xảy ra chuyện đó."
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Có câu tục ngữ gọi là vợ hiền chồng ít họa, tính tình của Dịch Lan, em không nói gì khác, chỉ biết chữ lợi là đầu. Bất kể ai cưới cô ta về nhà, gia đình cũng sẽ gà bay chó sủa, thậm chí trên đầu còn có thể đội một thảo nguyên xanh tươi. Anh nói xem, kiếp trước Mạnh Phương Trì là một người đàn ông to lớn sao lại không biết cô ta đã sinh hai đứa con, chẳng lẽ ngay cả vết rạn da khi mang thai trên người cô ta cũng không nhìn ra? Bây giờ nghĩ lại, em thấy Mạnh Phương Trì có phải ngốc không? Hay là cậu ấy căn bản không đụng vào Dịch Lan? Nếu không, tại sao hai người kết hôn nhiều năm như vậy mà không có lấy một đứa con?"