Ngày Tống Duệ Nguyệt thi đỗ đại học, nhận được giấy báo trúng tuyển của trường ở Kinh thành, cả đảo tại một phen chấn động, không lâu sau Lục Yến Từ cũng nhận được giấy báo đi học trường quân sự, ba đứa trẻ nhỏ và Lục Kim An đành phải theo Tống Duệ Nguyệt và Ôn Hội Ninh về đại viện ở Kinh thành. Ban đầu Tống Duệ Nguyệt muốn đưa bà Tằng đến Kinh thành để dưỡng già nhưng bà cụ nói chồng và con trai mình đều được chôn cất ở đội Hải Giác, bà không thể rời khỏi nơi này, cũng không muốn rời khỏi nơi này, cuối cùng Tống Duệ Nguyệt đành phải nhờ mấy gia đình xã viên đội Hải Giác thay phiên nhau chăm sóc bà Tăng. Chỉ là bà cụ tuổi đã cao, vào kỳ nghỉ hè năm Lục Kim An vào cấp hai, bà không chống đỡ nổi, vẫn ra đi.
Khi Lục Kim An nhận được điện thoại của Tằng A Ngưu, nó đã ngồi trên tàu hỏa khóc từ Kinh thành về đến đội Hải Giác.
Hồi nhỏ nó đã hứa sẽ phụng dưỡng bà và đưa bà về nơi an nghỉ cuối cùng nhưng bà còn chưa kịp đợi nó lớn thêm chút nữa đã ra đi.
Khi Tống Duệ Nguyệt biết tin này, cô đang ở nước ngoài để đàm phán một dự án kinh doanh, lúc đó cô đã là một trong những người đầu tiên làm giàu trong nước, các ngành nghề kinh doanh của cô trải rộng khắp cả nước, thậm chí đã phát triển ra nước ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-ba-bao-ta-trong-sinh-tai-gia-giup-chong-moi-lam-giau/chuong-472-hoan.html.]
DTV
Trong những năm này, cô cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, ví dụ như cha cô là Tống Viễn Thanh sau khi băng đảng đó bị tiêu diệt vào năm cô thi đỗ đại học thì đã quang minh chính đại trở về, đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ Thương mại, chưa đầy hai năm, ông ngoại Tống và mấy người cậu Tống năm xưa trong chiến loạn bị tạc mất với Tống Viễn Thanh đã từ Cảng Thành trở về đại tục tìm người thân, cũng sau khi nhận họ hàng, Tống Duệ Nguyệt mới biết được ngôi nhà hoang phế của nhà họ Tống ở đội Hải Giác trước đây thực sự là nhà cũ của nhà họ Tống. Sau đó nhà họ Tống đưa ra bằng chứng và giấy tờ chứng nhận, ngôi nhà đó đã được trả tại cho chủ, nhà họ Tống tại chuyển nhượng cho Tống Duệ Nguyệt. Còn về nhà máy kẹo, do những năm gần đây hoạt động kinh doanh phát triển nên đã xây dựng tại nhà xưởng mới từ lâu, chuyển ra khỏi ngôi nhà cũ đó.
Tống Duệ Nguyệt không ngờ rằng kho báu mà cô đã thu thập được trong hang động lúc trước lại đều thuộc về nhà họ Tống.
Chỉ là chuyện này cô chỉ nói với Lục Yến Từ, ngay cả cha cô cũng không nói một tiếng.
Sau khi nghỉ hưu ở tuổi 60, Tống Viễn Thanh đã trở về Chương Thành, mang theo sự hối hận, sống một mình trong một ngôi nhà dân ở chân núi nơi chôn cất Cố Dữ An và Cố Ngọc Khiết, cho đến cuối đời.
——Hết.