Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 103



Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 103 : Binh pháp, toán thuật..

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm



Lộ Dao dùng ánh mắt kỳ quái, khó hiểu và thất vọng nhìn Vân Quan Nguyệt. Lão thầm nghĩ đây là có chuyện gì? Vì đây là thứ mà lão không ủng hộ, xuất thân của lão quyết định cách nhìn với vấn đề này, vì xuất thân của con người quyết định tất cả. Lão cho rằng nhiều thứ người bình thường không nên học, võ công coi như một phần, nhưng binh pháp và toán thuật thì tuyệt đối không thể coi là thứ cần phổ cập. Đây rõ ràng là một môn vũ khí cực mạnh lũng đoạn quyền lực trong tay người thống trị, bình dân nhất định phải là kẻ ngu muội, tu tập võ học thì sẽ tàn nhẫn đấu tranh, nhiễu loạn trật tự xã hội. Nhưng lão không sợ điều này, vì như vậy sẽ càng làm cho đám người kia ngu muội, dù có phiền toái nhưng điều đó là không lớn.

Binh pháp và toán thuật lại khác, binh pháp làm cho con người trở nên tràn ngập trí tuệ, mà toán thuật lại làm cho người ta thông minh, đây là điều mà tầng lớp thống trị cực kỳ chán ghét. Dân chúng nếu tràn đầy trí tuệ và thông minh thì sẽ cực kỳ khó quản lý, những thứ này chỉ có thể để cho tầng lớp thống trị lũng đoạn mà không nên phổ cập cho dân chúng. Còn những thứ như trồng trọt hay nuôi ngựa mà Trương Hắc Ngưu đã nói cũng làm cho Lộ Dao cảm thấy khó tưởng, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy điều này là cần thiết, như vậy dù sao cũng có thể gia tăng sản xuất, đẩy mạnh thực lực của mình.

Lộ Dao nói:
- Binh pháp và toán thuật là không được.

Lộ Dao biểu đạt ý kiến của mình cực kỳ trực tiếp.

- Nhưng Nguyệt mỗ cảm thấy như vậy là rất tốt.
Nguyệt Hổ lại nói:
- Như vậy chúng ta có thể bồi dưỡng nhân tài, lúc này Hán Cô đang thiếu những người như vậy.

- Nói rất đúng, nhưng những thứ như trồng trọt kia cũng không cần, Sơn mỗ cho rằng sẽ không có người học.
Sơn Vạn Trọng tỏ ra tán thành, bây giờ nhân tài rất thiếu hụt, vũ lực của binh sĩ tuy mạnh nhưng đầu óc lại kém, mà chiến tranh không phải chỉ là vũ lực, quan trọng hơn là đầu óc. Bây giờ nếu soi thật kỹ binh lính Hán Cô và thậm chí là cả cánh quân sơn tặc của Hậu Bạch Y, cũng không có người nào thích hợp vị trí quan chỉ huy.


Nguyệt Hổ cũng không được, tuy hắn có năng lực nhưng một ngàn người chính là năng lực của hắn, hắn không có cái nhìn đại cục của một người thật sự có xuất thân là tướng lãnh, hắn chẳng qua chỉ vừa đi vừa học mà thôi.

Tống Bình Hòa cũng không được, dù hắn là tướng quân nhưng so ra còn chưa bằng Nguyệt Hổ, hắn không quá tinh thông luyện binh và chỉ huy, tuy luyện binh có tính chất chỉnh tề nhưng không linh hoạt. Mà Sơn Vạn Trọng cũng không muốn nói đến Lý Vịnh.

Hậu Bạch Y chỉ thuần túy là tác phong sơn tặc, chỉ là binh mã mạnh mẽ, có kinh nghiệm sát phạt chiến trường, thuộc hạ linh hoạt cơ động, chiến pháp càng cùng loại với các dân tộc thảo nguyên phương bắc, không cần cố gắng chỉ huy cũng biết mình nên làm thế nào. Hậu Bạch Y không cần quá hao tâm tổn trí, vì vậy mà sức chiến đấu của các cánh quân là rất mạnh, nếu chỉ là một cánh quân không thay đổi thì hắn trăm chiến trăm bại.

Trương Hắc Ngưu chợt lóe lên linh quang, nhưng trước nay ý nghĩ chiến tranh của hắn chẳng qua chỉ là xông qua vạn quân lấy thủ cấp thượng tướng của đối phương, không cụ thể biết rõ vấn đề chỉ huy, chỉ nghĩ rằng để binh lính xông lên là được.

Đám người trong quân đứng lên phát biểu ý kiến, nhiều kẻ đồng ý, nhưng rõ ràng trong đó không có chuyện của Hậu Bạch Y, vì vậy hắn đến đây nhưng không nói lời nào.

Lộ Dao vô tình cảm thấy có chút đơn độc, nội chính đã đủ ép lên người lão, Lý Vịnh dù đứng dưới tay hỗ trợ nhưng nói một cách nghiêm khắc thì cũng là người trong hệ thống quân đội. Lão quan sát mọi người rồi nói:
- Chư vị cho rằng như vậy sao?

- Lộ tiên sinh có giải thích gì không?
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lộ Dao, nếu so sánh với dĩ vãng thì bây giờ lão rất hay phản đối.

- Trương lão đệ cũng biết đấy, vì sao lãnh thổ Đại Thu quốc chúng ta bao la, các ngành nghề phồn vinh nhưng không có lão sư binh pháp và toán thuật?
Lộ Dao hỏi, mọi người nào có biết được, vì vậy tỏ ra khó hiểu.

Lí Thập Di kỳ quái nói:
- Đại Thu quốc giương văn ức võ, không dạy binh pháp cũng chẳng có gì kỳ quái, toán thuật lại là nghiệp của tiên nhân, không có lão sư cũng là bình thường, lộ tiên sinh có giải thích đặc biệt gì sao?

Lộ Dao nói:
- Lý đại hiệp chỉ biết bề ngoài, lại không biết thâm ý bên trong.

Lí Thập Di nói:
- Lộ tiên sinh không cần khách khí, cứ gọi ta một tiếng lão Lý là được, không biết Lộ tiên sinh nói thâm ý bên trong là ý gì?

Moi người tỏ ra kỳ quái.

Lộ Dao cười cười nói:
- Lộ mỗ nói lời đại bất kính, chư vị cũng biết Đại Thu quốc khai quốc dựa vào thứ gì chứ?

Dù sao cũng là xuất thân danh môn, đã hưởng thụ sự cung phụng của Đại Thu quốc, Vân Quan Nguyệt khẽ chắp tay về phía kinh thành nói:
- Tất nhiên là hoàng đế khai quốc của Đại Thu quốc chúng ta có ánh mắt rộng lớn, hùng tài thao lược, trí tuệ khoáng đạt, văn võ toàn tài, thấu hiểu lòng người, được hiền tài tứ phương hỗ trợ, vì vậy mới thành lập nên Đại Thu quốc hôm nay.

Lộ Dao cười cổ quái nói:
- Nói rất hay, nhưng đây chỉ là những lời tán thưởng của hậu nhân mà thôi, người khai sáng một cơ nghiệp được kẻ khác vẻ vời như vậy cũng là điều bình thường, thực tế chỉ là hai chữ mà thôi.

Mọi người chấn động, Vân Quan Nguyệt nói:
- Ngươi nói gì?

Lộ Dao nói:
- Binh và tiền.

Vân Quan Nguyệt chấn động, hắn hiểu rõ ý nghĩ của lộ dao, hoàng đế khai quốc năm xưa có xuất thân cực kỳ hèn mọn, cũng không được coi trọng, thủ hạ không mạnh, không đủ lương nên an phận lui về một phương, sau này mới thực hiện chiến lược ở xa để mở rộng địa bàn của mình. Người này không tiếc khi khúm núm trước mặt kẻ địch hùng mạnh, cố gắng tìm kiếm cơ hội phát triển, cố gắng tranh thủ thời gian, tăng mạnh phòng bị quân sự, cũng cố sĩ tốt, chiêu mộ nhân tài, huấn luyện binh lính, phát triển sản xuất, dự trữ lương thực, tăng cường kinh thành. Tất nhiên hắn không dám bộc lộ ra dã tâm của mình, chỉ chậm rãi phát triển ra khắp tứ phương, cuối cùng tích góp được một lực lượng cực mạnh, hủy diệt một lượng lớn kẻ địch. Tuy những hành động có rất nhiều kỹ xảo nhưng chẳng qua chỉ dựa vào quân lực và tài lực, nếu không có nó thì chẳng khác nào cây không rễ.

Khi thấy vẻ mặt mọi người có vẻ hiểu lầm thì Lộ Dao nói:
- Hai thứ này chính là căn bản để mở ra một triều đại, vì thế mà những gì có quan hệ đến hai thứ này trước nay triều đình không cho phép phổ cập, đây là lệnh cấm tuyệt đối. Nếu chúng ta truyền thụ ở số ít thì không sao, nhưng nếu truyền trong Vũ Viện thì chẳng khác nào phổ cập cho dân chúng, như vậy sẽ mang đến phiền toái lớn cho Hán Cô chúng ta.


- Điều này... ....
Vân Quan Nguyệt cảm thấy mình nói mà thiếu suy nghĩ, hắn nói:
- Lộ tiên sinh rất đúng.

- Còn những thứ khác thì chẳng sao, trồng trọt, làm nhà, nuôi ngựa tuy sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái nhưng không ảnh hưởng đến toàn cục, chỉ sợ không tìm được lão sư phù hợp.
Lộ Dao nói.

Trương Hắc Ngưu suy nghĩ rồi nói:
- Hắc Bức Tạ Trường Sinh là người am hiểu tính toán nghiên cứu, vừa vặn có thể làm lão sư bên phía công tượng thủ công. Những người khác chúng ta sẽ tìm, cũng không vội.

Mọi người nghe vậy thì vẻ mặt trở nên rất khó coi, giống như nghĩ đến một vị thập đại cao thủ hắc đạo nổi danh hung tàn cáo già lại cầm sách giảng dạy cho đệ tử, điều này là cực kỳ khó chịu. Vân Quan Nguyệt lại vui vẻ, cảm thấy anh hùng có cùng quan điểm.

- Điều này...Đúng là không nên quá vội, biết đâu chúng ta có người thích hợp hơn cả Hắc Bức Tạ Trường Sinh.
Lộ Dao nói.

- Còn binh pháp, chúng ta bỏ qua sao?
Tống Bình Hòa hỏi, hắn rất coi trọng vấn đề này.

- Không thể đưa vào Vũ Viện nhưng cũng không thể buông tha, nếu chọn nhân tài vĩ đại trong quân làm lão sư, như vậy sẽ không sao.
Nguyệt Hổ nói, Hán Cô thiếu tướng lãnh hợp cách sẽ không buông tha cho ý nghĩ này, vì thế hắn phải đề nghị.

- Đúng vậy, đúng vậy.
Sơn Vạn Trọng lên tiếng ủng hộ.

Lộ Dao cũng hiểu mà không còn phản đối.

- Vân mỗ cũng có một đề nghị, tuy không phổ cập trong Vũ Viện, nhưng trong Vũ Viện cũng có không ít người, nên ột phần được giảng dạy, như vậy chúng ta có thể tìm được người thích hợp đưa vào trong quân, tăng cường thực lực.
Vân Quan Nguyệt lại đề nghị, rõ ràng là vì Thiên Cửu Xích.

Mọi người suy nghĩ mà cảm thấy đồng ý, như vậy cũng tốt, mà Lộ Dao cũng không phản đối.

- Còn toán thuật?
Vân Quan Nguyệt nói.

- Thứ này không có tác dụng gì?
Đám người Nguyệt Hổ lại không quan tâm đến thứ này.

Lúc này Lý Vịnh lại mở miệng nói:
- Không, thứ này cũng rất cần thiết trong quân, mạt tướng phụ trách hậu cần nên biết rất rõ, trong quân càng ngày càng phải tính toán nhiều thêm, hơn nữa lại cực kỳ phức tạp, vì vậy mạt tướng đề nghị phải kiếm thêm lão sư toán thuật.

- Vậy cũng giống như binh pháp.
Lộ Dao xử lý nội chính, thật ra lão cũng có lo nghĩ như vậy, chỉ cần không phổ cập thì lão cũng không phản đối.

- Như vậy cũng tốt.
Vân Quan Nguyệt nói:
- Nhưng chúng ta lấy đâu ra lão sư phù hợp?

- Đây cũng là một vấn đề, nhưng lúc này Đại Thu quốc đang rối loạn, dân chúng lầm than, tuy Hán Cô thành chúng ta vắng vẻ nhưng lại là một phương sạch sẽ. Tiền Thông Đạt làm tai mắt của chúng ta ở bên ngoài, hắn kết giao nhiều quyền quý, chúng ta có thể thông qua Tiền Thông Đạt mà thông báo tuyển người, như vậy sẽ có không ít người đến.
Lộ Dao nói.


- Cũng chỉ có thể là như thế.
Vân Quan Nguyệt nói.

Trương Hắc Ngưu lại không hài lòng lắm:
- Nói như vậy chẳng phải tốn nhiều thời gian mà chẳng mời được danh sư sao?

Hậu Bạch Y nghe Trương Hắc Ngưu mở miệng thì đi ra nói:
- Chuyện của chủ nhân tất nhiên thuộc hạ cũng có phần sẽ chia ưu phiền, việc này cứ giao cho Hậu Bạch Y là được.

Mọi người kinh hoàng, không biết vì sao Hậu Bạch Y lại nói ran như vậy.

Trương Hắc Ngưu dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Bạch Y, ngươi có biện pháp gì sao?

Hậu Bạch Y cười nhạt, gương mặt tuyệt thế giai nhân chợt giống như bừng sáng:
- Danh nhân ẩn sĩ trên thiên hạ tất nhiên đều có thanh danh, Bạch Y bất tài dựa vào thanh danh cũng nhất định mời được lão sư tài cao phù hợp với chủ nhân.

Mọi người chợt phát lạnh, Hậu Bạch Y trước sau như một, rõ ràng muốn bắt cóc người đến đây. Trương Hắc Ngưu nghe vậy thì gật đầu nói:
- Như thế rất tốt, Bạch Y quả nhiên thông minh.

Hậu Bạch Y được Trương Hắc Ngưu khích lệ, hắn cúi đầu có vẻ xấu hổ:
- Thuộc hạ vì chủ nhân, điều này là điều nên làm.

Trong lời nói của Hậu Bạch Y có chút hương vị đắc ý, điều này làm mọi người nghe xong và cảm thấy khó chịu.

- Như vậy không được, sẽ đắc tội đến ẩn sĩ thiên hạ.
Lộ Dao vội vàng ngăn cản, Hậu Bạch Y làm như vậy sẽ gây tiếng xấu cho Hán Cô thành.

- Lão nhân nói gì vậy? Thiên hạ ẩn sĩ là thứ gì? Nếu chủ nhân vui sướng, dù là đầu hoàng đế thì bổn tọa cũng có thể mang đến.
Hậu Bạch Y chợt biểu hiện uy thế, hàn quang bùng ra lạnh thấu xương, hắn nhìn Lộ Dao, đám người chung quanh lui ra.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Đúng là coi trời bằng vung, trong lòng mọi người nghĩ như vậy nhưng không nói rõ.

- Hậu thủ lĩnh hiểu lầm rồi.
Hậu Bạch Y là một người không phân trái phải, Lộ Dao tất nhiên biết rõ. Lúc này Hậu Bạch Y là sát thần, nếu không phải có Trương Hắc Ngưu thì Lộ Dao không nghi ngờ Hậu Bạch Y sẽ ra tay với mình.

- Bạch Y lui ra, nghe Lộ tiên sinh nói.
Trương Hắc Ngưu nói, Hậu Bạch Y thu lại khí thế rồi lui ra phía sau.

Lộ Dao thở dài một hơi.


Bình Luận (0)
Comment