Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 151



Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 151 : Nữ nhân thần bí


Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm




Quan tài trực tiếp đưa đến trong sân, có một gia đinh đứng ở cửa, nhìn thấy Trương Hắc Ngưu cùng Bạch Kim Nguyệt tiến ra thì vội vàng thi lễ:
- Ra mắt lão gia, phu nhân!
Bạch Kim Nguyệt vẫn theo lẽ thường đỏ mặt.

Chung quanh còn đứng mấy hộ vệ, Vân Quan Nguyệt cùng Vương Đạo Thống không có ở đây, ba kiếm thủ cũng đứng hộ vệ một bên, Trương Hắc Ngưu liếc qua hai chiếc quan tài:
- Đây là làm gì vậy?


Gia đinh kia vội vàng mở ra, bên trong cũng là một đống tơ vàng viền bạc, thủ công cực kỳ tinh mỹ. Mọi người đều thấy kỳ quái, gia đinh kia lại mở quan tài còn lại, trong đó đều là đồ ngủ cực kỳ hoa lệ, đám người Trương Hắc Ngưu nhìn vào tên gia đinh chờ câu trả lời. Tên gia đinh thấy mọi người đang nhìn thì vội vàng:
- Làm phiền lão gia, phu nhân, trong mấy ngày nay chiếu cố tiểu thư nhà ta, những đồ này cũng chuẩn bị cho tiểu thư nhà ta. Nàng được nuông chiều từ bé, những chăn đệm thường ngày chắc chắn không ngủ quen. Hơn nữa xa nhà lâu như vậy, quần áo ngủ chắc cũng đã cũ! Vì tránh khỏi làm phiền chư vị nên tiểu nhân cố ý đưa tới để nàng sử dụng, xin hai vị không lấy làm phiền lòng!

- Ngươi là Lý gia hay sao?
Bạch Kim Nguyệt đúng là không biết nói gì, điều này thật sự quá khoa trương. Lúc nàng còn là Vương hậu cũng không xa xỉ như vậy, tiểu thư Lý gia này đúng là không thể tưởng tượng, cả Lý gia cũng vậy.

- Rất tốt!
Trương Hắc Ngưu thầm nghĩ, những vật phẩm thoạt nhìn hết sức không tệ, vừa lúc có thể ình dùng, hoàn toàn không nghĩ tới Lý Phù Dung.

Gia đinh kia nhìn thấy Trương Hắc Ngưu hài lòng, lại móc ra từ trong ngực một tờ bái thiếp:
- Lão gia, phu nhân nếu có hứng, chủ quản nhà ta đã chuẩn bị buổi tiệc, muốn cùng hai vị tới dự!

- Đi thôi!
Có lẽ là Trương Hắc Ngưu thật cảm thấy hứng thú nên đồng ý, gia đinh kia mừng rỡ như điên:
- Xin mời!
Đoàn người theo đi, chẳng qua Trương Hắc Ngưu đem ba kiếm thủ lưu lại. Vốn Bạch Kim Nguyệt có chút bận tâm, nhưng rồi nghĩ nơi này còn có Vân Quan Nguyệt lẫn nhiều cao thủ áp trận nên cũng không lo lắng.

Trong phòng yên lặng, Chu Bất Đồng canh giữ ở bên cạnh Trần Tiểu Thúy cũng khẩn trương. Kể từ đêm hôm ôm Trần Tiểu Thúy , y rất quan tâm đến nàng. Bây giờ hai người một chỗ một phòng, mặc dù Trần Tiểu Thúy tựa như một đầu gỗ, còn Lý Thần Ngọc cũng ngồi im trên giường không nhúc nhích nhưng Chu Bất Đồng vẫn cảm thấy rất lúng túng, cứ đi đi lại lại.

Y muốn tĩnh tâm cảm nhân lại những gì Trương Hắc Ngưu đã dạy nhưng không thể, tâm thần hỗn loạn, tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Tiểu Thúy. Mặc dù ánh mắt nhìn ra ngoài nhưng khóe mắt lại để ý Trần Tiểu Thúy. Trần Tiểu Thúy không tính là một mỹ nữ, so ra còn kém Tiểu Vũ Điểm nhưng vẻ thanh tú cũng hấp dẫn được Chu Bất Đồng. Chiếc cổ cao dài trắng nõn, hai vai thon thả, khuôn ngực nhô cao, ánh mắt Chu Bất Đồng tiếp tục nhìn xuống dưới vòng eo tròn nhỏ, trong lòng nóng rực, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, vội vàng nhìn ra bên ngoài thì chợt phát hiện một người rất kỳ dị. Chu Bất Đồng chậm rãi đứng lên, biết rõ người này tuyệt đối không phải là thành viên trong đoàn nhưng sao lại lọt qua vòng gác vào đến đây .

Đó là một nữ tử cực kỳ duyên dáng, nhẹ nhàng như một nhành dương liễu, thân thể mê người, trong tay cầm một cây trúc uốn thành vòng tròn, ở giữa có một tấm lụa trắng, tay kia cầm một cây ngân châm không có chỉ cứ đâm vào rút ra liên tục như đang theo một đồ án nào đó. Nàng nhẹ nhàng đi tới ngồi xuống một ghế đá trong đình viện, ánh mắt thủy chung tập trung vào tấm lụa, dường như đang thêu thật sự.

Chu Bất Đồng có chút kỳ quái, vừa muốn đứng lên đi tới thì một hộ vệ vừa đi ra cũng ngơ ngác nhìn nàng:
- Làm sao ngươi tiến vào?

Nữ nhân căn bản cũng không có để ý tới câu hỏi của người hộ vệ, lẳng lặng tiến hành thêu. Hộ vệ kia đưa tay chộp tới:
- Chỗ này không phải để ngươi tới.

Tay của nữ nhân khẽ giương lên, Chu Bất Đồng chợt thấy hào quang chợt lóe, dụi mắt nhìn kỹ thì thấy là cây ngân châm trong tay của nàng.


Sau đó thì thấy hộ vệ kia đứng bất động, nữ nhân lại tiếp tục thêu. Chu Bất Đồng ngồi yên không dám vọng động, y biết rõ thân thủ của bọn hộ vệ, ngay cả bản thân muốn chế trụ cũng phải tốn một phen công phu, hơn nữa không phải là thắng ở chiêu số mà là lực lượng, vậy mà nữ nhân lại dễ dàng làm được.

Bất quá Chu Bất Đồng không động nhưng ba kiếm thủ lại động. Cả ba chậm rãi tiến tới hình thành trận thế bao lấy nữ tử kia. Chu Bất Đồng mở to mắt, y tự nhiên biết kiếm thuật lẫn công lực của cả ba, ngay cả Quỷ kiếm bị bọn họ vây công cơ hồ cũng không có sức phản kháng thì có thể tưởng tượng ra năng lực bọn họ.

Ba kiếm thủ Long Hổ Báo đứng yên, bàn tay chợt đánh về bên hông, ba đạo hàn quang chợt lóe rồi biến thành ba đạo kiếm quang xoay tròn đâm về nữ nhân thần bí kia. Nữ nhân kia tựa hồ vẫn không hề cảm nhận, lặng lẽ tiến hành công việc từ đầu.

- Đinh! Đinh! Đinh!
Ba tiếng kêu lớn vang lên, Chu Bất Đồng còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đình viện đã tựa hồ chấn động, Chu Bất Đồng không kịp bưng tai nên cả đầu ong ong, suýt nữa ngã nhào ở trên mặt đất.

Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chu Bất Đồng mở to hai mắt. Ba kiếm thủ Long Hổ Báo trong miệng đều phun ra máu tươi bay ngược về sau, trường kiếm đều bị đánh gãy một tấc nhưng nữ nhân thần bí kia vẫn bình thản, tiếp tục bức thêu tưởng tượng.

Bất quá mới vừa rồi tiếng vang thật sự quá lớn, đám người Vân Quan Nguyệt cũng đi cả ra. Trong đó Vân Quan Nguyệt, Vương Đạo Thống, Quỷ kiếm vừa nhìn thấy nữ nhân kia thì chấn kinh, dường như không thể tin được.

Vân Quan Nguyệt cùng Vương Đạo Thống liếc nhau một cái, tựa hồ ở xác nhận thật sự là người kia sao?

Quỷ kiếm cũng lùi về phía sau , cả kinh:
- Làm sao nàng tới rồi?

Chu Bất Đồng nhìn thấy đám người Vân Quan Nguyệt đi ra, vội vàng nháy mắt ra dấu nhưng đám người Vân Quan Nguyệt cũng không bận tâm, đứng đó không dám bước tới.

Vân Quan Nguyệt khẩn trương, Trương Hắc Ngưu đi đâu rồi? Trong bọn họ có thể thắng được mỹ nữ này cũng chắc chỉ có Trương Hắc Ngưu.

Lúc này Bàng gia cũng loạn thành một đoàn, vô số người giống như con ruồi không đầu tìm kiếm tung tích một người, đại gia chủ Bàng gia lại càng gấp gáp:
- Không phát hiện Tam muội đi đâu sao?

- Không...... Không biết...... Nàng vốn là tại bên trong hậu viện thêu hoa giờ không biết ở đâu.
Nhị gia của Bàng gia toát mồ hôi lạnh.

- Nhanh tìm, nàng bây giờ điên điên khùng khùng [,] ngay cả mình là ai đều có chút không rõ, chờ một lúc sau, có thể ngay cả chúng ta là ai cũng không nhớ rõ [rồi,] chuyện lần trước ngươi cũng sẽ không quên mất, thiếu chút nữa gọi mình hôn muội cai đầu dài thiếu chút nữa chém đi rồi!- Bàng gia đại gia kêu lên.

Nhị gia của Bàng gia vội vàng chạy ra ngoài.


Trong đình viện, nữ tử thần bí phảng phất như không có chuyện gì,vẫn chuyên chú cầm cây kim khâu không chỉ để thêu đồ án nào đó chỉ có nàng mới biết được, đám người Vân Quan Nguyệt đứng đó cực kỳ lo lắng. truyện copy từ

Bất đồng với cảnh đó là trên một tửu lầu rất khí thế có một bàn ba người vui vẻ ăn uống lẫn giải trí.

- Ha ha...... Trương đại nhân thật là hào sảng! Tiểu đệ kính trước một chén!
Lý Nhất Sinh ngửa cổ uống cạn chén rượu rồi dốc xuống, ý bảo mình đã uống sạch.

Tửu lực Bạch Kim Nguyệt không mạnh nên cũng không uống nhiều. Trương Hắc Ngưu cũng không thèm quan tâm cứ một chén đưa lên là sạch, đối với hắn mà nói, rượu cũng chỉ là một thứ nước có mùi vị.

Trương Hắc Ngưu gật đầu với Lý Nhất Sinh:
- Tìm Trương mỗ đến tột cùng có chuyện gì?

Lý Nhất Sinh khoát tay áo:
- Ha ha...... Không có chuyện gì, không có chuyện gì, bất quá là muốn nộp cho Trương đại nhân bằng hữu này!

- Nộp bằng hữu?
Bạch Kim Nguyệt nói.

- Ha ha...... Nghe nói hai vị chọc tới người Bàng gia?
Lý Nhất Sinh cười thần bí.

- Ngươi cũng biết?
Trương Hắc Ngưu vừa nói thì đã có hai người bên cạnh rót rượu.

- Cái này là tự nhiên! Điểm tai mắt này Lý gia vẫn phải có!
Lý Nhất Sinh nói:
- Không biết Trương đại nhân có hứng thú cùng Lý gia chúng ta hợp tác hay không?


Bình Luận (0)
Comment