Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 22



Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 22: Loạn thế anh hùng.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Tên ăn mày nhìn đám người xung quanh ăn cơm như chưa từng được ăn mà cảm thấy mặc cảm, Văn Trọng lại khẽ nói với Trương Hắc Ngưu:
- Ông chủ, chúng ta có nên đi nhanh một chút không, đám người kia ăn cơm quá kinh người...Bọn họ sẽ không hào hứng nhất thời mà ăn cả chúng ta... ....

Trương Hắc Ngưu gõ đầu Văn Trọng nói:
- Ngươi đói bụng ba ngày ba đêm sẽ giống như bọn họ mà thôi... ....

Trong thiên hạ chỉ có những cao thủ giống như Trương Hắc Ngưu mới không quan tâm đến những vấn đề này, nhưng nguyên nhân cũng vì hắn có nội lực hùng mạnh chèo chống mà không cần ăn cơm, nhưng người khác sẽ không lợi hại như vậy.

Văn Trọng nghĩ đến những kinh nghiệm của mình khi lăn lộn đầu đường trước kia, vì thế bây giờ cũng không nói gì, dù sao hắn cũng từ tình huống như vậy mà đi đến thời điểm này. Tên ăn mày lại càng hiểu những điều này, nhưng Trương Hắc Ngưu có đi hay không? Vì thế tên ăn mày không khỏi nhìn Trương Hắc Ngưu nói:
- Ông chủ Trương, ngài nên nhanh chóng rời khỏi đây, đám người Phú Bộ Nhân rắp tâm bất lương...Ở nơi đây rất nguy hiểm.

Trương Hắc Ngưu lắc đầu, trong thiên hạ chưa có mấy người uy hiếp đến sự an toàn của hắn, vì nơi đây còn có một người làm hắn hứng thú.


- Nhưng...Nhưng... ....
Khi tên ăn mày còn chưa nói xong thì trong nhà giam chợt vang lên những âm thanh khủng bố, điều này làm đám tù nhân cực kỳ khiếp sợ. Khi mọi người còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì bên ngoài vang lên những âm thanh mở cửa nhà tù, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt lên phiến đá cũ kỹ.

- Các ngươi phải trốn đi.
Sơn Vạn Trọng nói với Văn Trọng và tên ăn mày, trước tiên phải xem có chuyện gì xảy ra rồi nói sau. Trương Hắc Ngưu cũng có ý nghĩ như vậy, hắn muốn xem có chuyện gì xảy ra.

Cửa chính mở ra, một đám người chợt xuất hiện, Trương Hắc Ngưu thấy được vài người quen nối đuôi nhau đi vào. Đầu tiên tất nhiên là Tú Nương, mọi người chợt kinh ngạc, sau đó là đám người Tần Thường, Nguyệt Hổ, hơn nữa lại không có ai là đội trưởng nhà lao.

- Tướng công.
Tú Nương xông lên, đầu tiên nàng chưa quen mùi hương trong nhà tù, vì vậy mà nhăn mày, nàng bắt đầu tìm kiếm vị trí của tướng công.

- Ông chủ Trương... ....
Nguyệt Hổ cũng kêu lên, lúc này Nguyệt Phong, Nguyệt Như ở phía sau cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu vì mùi hôi trong nhà giam. Phong Linh Hương thì quét ánh mắt tràn đầy hàn quang tìm kiếm vị trí của Trương Hắc Ngưu trong nhà tù.

Ngoài đám người này thì còn có rất nhiều thân hào nông thôn đến đây, mọi người chưa bao giờ được nhìn thấy tình cảnh nhà giam nên ai cũng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó bọn họ bắt đầu tìm kiếm, mọi người đều có thể phát hiện ra chút chờ mong trong ánh mắt bọn họ.

- Ông chủ Trương... ....
Đám người vừa đi đến vừa kêu lên, điều này làm cho đám phạm nhân kinh hoảng, không biết có chuyện gì xảy ra. Trương Hắc Ngưu thấy mọi người đến tìm mình thì mỉm cười đứng lên, thân thể cao lớn hầu như gần đội nóc nhà giam, hắn nói:
- Ta ở đây... ....

Thân thể Trương Hắc Ngưu so sánh có sự khác biệt rất lớn so với đám phạm nhân nhỏ thó, vì vậy mà mọi người nhận ra ngay. Tú Nương phóng đến đứng bên ngoài song gỗ nói:
- Tướng công... ....

Tần Thường cũng đi đến nói:
- Ông chủ Trương... ....

- Các ngươi sao lại đến đây?
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đám người, tuy trên mặt có vẻ lo lắng ình nhưng vẫn có nổi sầu lo khó hiểu.

- Ông chủ Trương, vẫn khỏe mạnh đấy chứ?
Nguyệt Hổ đi đến, hắn lại nói với người phía sau:
- Người đâu, còn không mau đến mở cửa cho ta.

- À, ông chủ Trương, ngài không sao chứ?
Một đoàn người mà Trương Hắc Ngưu không quen biết chợt nói vài lời quan tâm, điều này làm hắn cảm thấy khó hiểu.

- Không cần.
Trương Hắc Ngưu thấy như vậy thì nghĩ mình không cần ở lại chỗ này, hắn khẽ ấn lên cột gỗ nhà giam, một tiếng nổ ầm vang lên, thanh gố nát bấy. Tú Nương trực tiếp lao vào trong ngực hắn, hắn dùng giọng kỳ quái nói:
- Các người sao lại xuất hiện ở đây?

Tần Thường ở bên cạnh nói:

- Hán Cô bây giờ đã loạn, như vậy chúng ta mới có thể vào đây.

- Ông chủ Trương... ....
Đám người chợt tiến lên vây quanh Trương Hắc Ngưu.

- Sơn bang chủ... ....
Vài tên ăn mặc theo kiểu bang phái vây quanh Sơn Vạn Trọng lại:
- Chúng ta biết được Sơn bang chủ xảy ra chuyện nên lập tức quay về, cuối cùng vẫn còn kịp.
xem tại
Thì ra đám người kia chính là thủ hạ thân tín của Sơn Vạn Trọng, đồng thời cung là trụ cột của Thanh Sơn bang. Lúc này Lộ lão nhân vẫn núp trong góc không nói một lời, mà tên ăn mày và Văn Trọng thấy tình thế như vậy lại chui ra.

- Không cần nói nhiều lời, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây.
Nguyệt Hổ nói, không ngờ hắn vừa đến đã bị cuốn vào trong tranh chấp ở Hán Cô thành, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt, dù sao cũng tốt hơn khi đến Biểu Dương thành. Nộ Hổ đoàn của hắn có thể phát triển thế lực ở đây. Trước nay Nguyệt Hổ đều có ánh mắt độc đáo, hắn tin vào ánh mắt của mình.

Nơi đây quả thật không phải chỗ nói chuyện, Trương Hắc Ngưu suy nghĩ và đi theo Nguyệt Hổ rời khỏi nhà tù hôi hám, nhưng hắn vẫn không quên nói một câu:
- Đưa theo Lộ tiên sinh, chúng ta rời khỏi đây ngay.... ....

Lộ lão nhân không nói lời nào, Sơn Vạn Trọng lại lên tiếng, đám phạm nhân thì hoan hô một câu, bọn họ đã lấy lại được tự do.

Trương Hắc Ngưu về đến Trương gia lão điếm của mình, trên đường đi hắn thấy tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mới chưa đến một ngày sao lại như vậy? Hắn chợt kinh ngạc, trong Hán Cô thành bùng lên nhiều cột khói, có nhiều vệt máu trên mặt đất, có rất nhiều đội ngũ binh sĩ tinh thần ủ rũ, trên đường không thấy một người nào. Vẻ mặt Tú Nương có hơi ngưng trọng, nàng đi bên cạnh giống như sợ Trương Hắc Ngưu biến mất. Cuối cùng cũng về đến quán cơm, Trương Hắc Ngưu ngồi ở vị trí chính giữa đại sảnh, dám người ngồi quanh hắn như trăng vây quanh sao, hắn hỏi:
- Sao Hán Cô lại như thế này?

Tần Thường nhìn vị hán tử đen nhẻm trước mặt, hắn có thể gánh được khó khăn trước mắt sao? Sơn Vạn Trọng thì ngồi bên cạnh Trương Hắc Ngưu, sau khi an trí xong cho Lộ lão nhân thì hắn có vẻ giống như một hộ vệ bên người Trương Hắc Ngưu, mà đám hộ vệ thân tín lại hộ vệ sau lưng hắn.

Tần Thường nói:
- Khi ngươi bị bắt giam thì chung quanh Hán Cô thành chợt xuất hiện một thế lực cường đạo cực mạnh, hơn nữa có một chi bại quân từ Hổ Lão thành mang đến cho chúng ta tin tức, Hổ Lão thành bị thổ phỉ tấn công, thành bị cướp... ....

- Sơn tặc?
Trương Hắc Ngưu nghĩ đến vài tên sơn tặc đã gặp khi đi ra săn bắn ngoài núi.

- Căn cứ vào tin tức kia thì thấy đám sơn tặc kia chính là một lực lượng đồng minh trong mười ba thành ở Tần quận, người của chúng đã lên đến con số năm vạn, bây giờ đã vây quanh toàn bộ Hán Cô thành.
Nguyệt Như nói, mười ba nhóm sơn tặc đên từ mười ba thành trong Tần quận, đây là một lực lượng rất mạnh, mà bọn họ tập trung lại có thể làm cho bất kỳ ai cũng đau đầu.

- Hán Cô thành chỉ có năm nghìn binh lính, dù thu dụng thêm một ngàn tàn binh và động viên thêm cũng chỉ được bảy ngàn lính ma thôi... ....
Một thân hào nông thôn nói.

- Mà Phú Bộ Nhân, thành chủ và bang chủ Thanh Sơn bang đã bỏ chạy, bây giờ Hán Cô là quần long...Không...Phải nói là một bầy dê không đầu.
Tần Thường không quan tâm đến phản ứng của mọi người, nàng dứt khoát nói, vẻ mặt ai cũng có chút khó coi, nhưng sự việc đã như vậy thì thật sự không thể làm gì được.

Trương Hắc Ngưu đã hiểu rõ, hắn nói:
- Thành chủ không còn, nhưng phải còn thành thủ chứ?


Nguyệt Như trả lời:
- Đám sơn tặc kia cực kỳ hèn hạ, đã sớm sắp xếp người đánh lén Lý tướng quân, bây giờ không biết Lý tướng quân sống chết thế nào... ....

- Như vậy sao? Thế thì lúc này Hán Cô thành đã đến thời điểm sinh tử tồn vong rồi.
Không thể ngờ mình chỉ vào nhà giam một lượt mà xảy ra chuyện lớn như vậy, Trương Hắc Ngưu thật sự cảm thấy khó thể giải thích.

- Vì vậy chúng tôi hy vọng ông chủ Trương có thể dẫn đầu.
Một thân hào nông thôn dùng ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Trương Hắc Ngưu.

- Sao lại là ta?
Trương Hắc Ngưu dùng giọng kỳ quái nói:
- Ta chẳng qua chỉ là một ông chủ quán cơm mà thôi.

Nguyệt Hổ cười ha hả nói:
- Ông chủ chính là chân nhân không lộ tướng...Bây giờ Hán Cô thành đã rơi vào hoàn cảnh tồn vong, ông chủ Trương cũng đừng nên chối từ.

Sơn Vạn Trọng mở miệng nói:
- Nếu như ông chủ Trương quyết định ra tay, ta sẽ theo sát phía sau cùng vào nước sôi lửa bỏng.

- Chúng ta nhất định sẽ cao thấp đồng lòng hỗ trợ ông chủ Trương.
Chúng thân hào nông thôn nói.

- Nhưng Nguyệt tiên sinh dẫn đầu không phải sẽ tốt hơn sao? Nguyệt tiên sinh thân là đoàn trưởng Nộ Hổ đoàn, dù sao cũng quen thuộc tình hình chiến sự.
Trương Hắc Ngưu không biết vì sao bọn họ lại nhìn trúng một ông chủ quán cơm như mình, nhưng đây là một cơ hội tốt để mình có thể biểu hiện thực lực, nếu hắn thống lĩnh mọi người, điều này có nghĩa là hắn sẽ là thành chủ.

Nguyệt Hổ nói:
- Tôi là một ngoại nhân, điều này rất bất tiện, ông chủ Trương cũng không nên chối từ, thật ra trước trước khi chúng tôi đến nhà tù tìm ngài đã quyết định xong, ngài là nhân tuyển thích hợp nhất. Nói thật, trong Hán Cô thành này ngoài ngài ra, cũng không còn ai khác.

Mọi người nghe Nguyệt Hổ nói vậy đều xưng vâng.

Đúng lúc này có một âm thanh vang lên, Lộ lão nhân lần sau nhiều năm cát bụi chợt đi lên nói:
- Tên mặt đen, ngươi không phải muốn tìm lý lẽ cho thế nhân sao? Bây giờ có cơ hội, sao lại chối từ?

- Có một câu của tiên sinh, ta sẽ thử một chút... ....
Trương Hắc Ngưu quyết định, Tần Thường lại thờ ơ, nàng muốn xem Trương Hắc Ngưu này có trình độ cỡ nào, dùng bảy ngàn lính đối đầu với năm vạn đại quân đồng minh của sơn tặc, tuy có thành trì làm nơi phòng thủ nhưng vẫn cực kỳ không lạc quan.


Bình Luận (0)
Comment