Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 34



Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 34: Cùng vui.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca


- Cùng uống rượu ăn thịt, hôm nay không say không về.
Nguyệt Hổ lớn tiếng nói, giết heo làm dê, nhất định phải cùng nhau làm khúc khải hoàn, lúc này nhân vật chính không muốn nhận trách nhiệm, xem như nhân vật số hai phải đứng ra chủ trì. Dù người trong thành vẫn chưa tán đi, dù mọi người còn chưa khôi phục trong tình cảnh người thân mất đi, gia sản tiêu tán nhưng Nguyệt Hổ vẫn quyết định bày tiệc rượu. Dù sao sau một đêm chém giết thì mọi người đã đói đến cực điểm, hơn nữa những đau đớn trong lòng cũng cần rượu cồn gây tê.

Nhưng Nguyệt Hổ tuyên bốn bắt đầu yến tiệc khải hoàn mà không tham gia, dù sao vẫn còn quá nhiều chuyện cần hắn phải giải quyết cho tốt, trong đó phiền toái nhất chính là đám phản loạn bên ngoài phủ thành chủ, phải xử lý thế nào? Lại xử lý thế nào? Nguyệt Hổ lúc này cảm thấy sứt đầu mẻ trán, mười ba cánh sơn tặc đã chém giết lẫn nhau trong khói lửa, cộng thêm số sơn tặc chết khi tấn công phủ thành chủ, cùng đám sơn tặc chết vì hỏa hoạn, bây giờ bên ngoài vẫn còn hơn năm ngàn người, trong đó có hơn một ngàn sơn tặc làm nhiệm vụ bảo hộ, người duy nhất có thể chỉ huy bọn họ đã đầu hàng Trương Hắc Ngưu nhưng tên này lại không quan tâm đến Nguyệt Hổ, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ phiền toái.


Bây giờ trời đã sáng nhưng ưu thế bên phía Hán Cô thành vẫn coi như không có, tuy tổn thất có thể nói là ít hơn rất nhiều so với sơn tặc, nhưng bây giờ lực lượng còn lại quá ít, nếu không khống chết được sơn tặc sẽ sinh ra hậu quả khó tưởng. Sơn Vạn Trọng nhắc nhở ba lần, Nguyệt Hổ cuối cùng cũng tìm được Lộ lão nhân, tuy hắn không biết lão nhân trước mắt là ai nhưng người này được Sơn Vạn Trọng cực kỳ cung kính, Sơn Vạn Trọng cho rằng Lộ lão nhân có biện pháp, vì vậy Nguyệt Hổ mới chạy đến.

Nguyệt Hổ tuy tự xưng là đoàn trưởng nhưng dù sao cũng chỉ điều khiển hơn trăm người, thật ra cũng chỉ có thể coi là một tồn tại giống như tiêu cục, chẳng qua thường xuyên qua lại ở bên ngoài, chưa từng ở cố định một chỗ, thường làm người bảo vệ cho các thương đội, tìm kiếm vật phẩm hay hoàn thành nhiệm vụ của quan phủ, đồng thời cũng có thể cùng người chém giết. Bây giờ gặp phải tình cảnh liên quan đến sinh tử của vài vạn người, hắn vẫn không đủ kinh nghiệm để xử trí.

Lúc này Lộ lão nhân cũng đang tìm người hỏi thăm tình hình chiến sự tối qua, bộ dạng tinh tế.

- Việc này tìm ta cũng vô dụng, cởi chuông phải tìm người buộc chuông... ....
Lộ lão nhân nói, Nguyệt Hổ thầm nghĩ, vì vậy kéo Lộ lão nhân đi về phía gian phòng Trương Hắc Ngưu.

Căn phòng này vốn là phòng ngủ thuộc về thành chủ đại nhân nhưng bây giờ là nơi để Trương Hắc Ngưu và thê tử Tú Nương gặp mặt nhau. Tất cả những vật phẩm trang sức hoa lệ bên trong làm cho hai người sinh ra cảm giác chưa từng thấy, nhưng đây là thứ không đáng để chú tâm, Tú Nương đang ôm Trương Hắc Ngưu mà khóc, giống như tất cả nước mắt của cả đời nàng đều tập trung vào khoảnh khắc này. Trương Hắc Ngưu nhìn Tú Nương khóc run rẩy trong lòng mình mà tận đáy lòng sinh ra cảm giác ấm áp kỳ quái, người phụ nữ này quan tâm đến hắn, đau lòng vì hắn, không muốn hắn có bất kỳ thương tổn nào. Hắn không thẻ dùng ngôn ngữ của mình để miêu tả tình cảm này là thế nào, vì cuộc đời dài dòng buồn chán trước kia của hắn chưa từng có kinh nghiệm cảm xúc thế này bao giờ. Trước kia hắn và nữ nhân này liên hệ với nhau chỉ vì thói quen, bây giờ tập mãi thành quen, nhưng bây giờ lại trở thành một cảm giác máu thịt không thể chia lìa, không ngờ người và người lại có thể sinh ra hiện tượng kỳ quái như vậy, Trương Hắc Ngưu vươn tay ôm chặt người ngọc trong lòng.

"Không khóc!"
Tú Nương không muốn khóc nhưng mỗi lần muốn nói, âm thanh lên đến miệng lại biến thành tiếng khóc, những cảm giác của nàng dần hòa hoãn khi nằm trong lòng Trương Hắc Ngưu, cảm giác lo lắng cực độ cũng giống như theo nước mắt chảy ra, hai bên chỉ chia lìa khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại tạo nên tình cảm khắc sâu.

Ngoài phòng.

Ánh sáng mặt trời đã chiếu rọi khắp mặt đất, Tiểu Thanh còn chưa hiểu nhân tình thế gian, nàng ngồi trên bậc thang cách gian phòng không xa, nàng nhàm chán bắt kiến trên mặt đất.

- Thanh Nhi, cha mẹ có trong phòng không?
Nguyệt Hổ từ xa đi đến nói, Lộ lão nhân cũng chậm rãi đi theo.

Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Nguyệt Hổ rồi nhìn cửa phòng nói:
- Còn ở bên trong...Mẹ vẫn đang khóc.

"Đang khóc?"
Lộ lão nhân hồi tưởng lại hình ảnh nữ anh thư tối qua, trong lòng tự nhủ, người này rõ ràng là bị ép phải đứng ra.

Nguyệt Hổ nghe vậy mà cảm thấy do dự, hắn băn khoăn không biết có nên quấy rầy hay không, vì vậy hắn nhìn Lộ lão nhân:

- Nên làm thế nào?

Lộ lão nhân tức giận trả lời:
- Chuyện đại sự quan trọng hơn.

- Trương huynh có ở bên trong không.
Nguyệt Hổ chỉ có thể đề khí kêu lên:
- Có việc cần mời ra thương lượng.

Cửa phòng không dày, Nguyệt Hổ lại đẩy mạnh âm điệu, ngay cả Tú Nương trong lòng Trương Hắc Ngưu cũng nghe thấy rõ ràng. Nàng vội vàng lau nước mắt vùng khỏi lòng Trương Hắc Ngưu, tất nhiên bộ dạng yêu kiều tướt ái, hai mắt đỏ bừng, điều này làm cho Trương Hắc Ngưu cũng có chút thất thần.

- Thiếp thân thất thố.
Giọng điệu vốn ngọt ngào của Tú Nương chợt có hơi khàn khàn nhưng lại cực kỳ gợi cảm:
- Lúc này chiến sự đã xong, Nguyệt đoàn trưởng đến bên ngoài cửa chắc chắn có chuyện cần thương lượng, thiếp không thể làm lỡ chuyện chính sự của chàng.

- Chờ ta trở lại.
Trương Hắc Ngưu đứng lên, thân thể khổng lồ giống như che phủ cả thiên địa. Tú Nương si ngốc nhìn bóng lưng Trương Hắc Ngưu, đó là thân hình đủ để che lấp cả thiên địa, chính là chỗ dựa không thể phá vỡ của nàng. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, giống như muốn dung nhập tất cả tinh thần thể xác của mình vào trong thân thể cường tráng đó.

- Trương huynh.
Nguyệt Hổ thấy Trương Hắc Ngưu thì thở phào một hơi, hắn nói:
- Trận chiến tối qua may mà Trương huynh xuất hiện kịp thời, một kích đánh tan sơn tặc, chúng ta thắng lớn nhưng cũng tổn thất rất nặng. Lúc này đám sơn tặc đầu hàng cũng là một đại họa, nếu không xử lý tốt thì sợ rằng tình hình sẽ nghịch chuyển.

- Đừng vội.
Tuy bị Nguyệt Hổ gọi là Trương huynh nhưng độ tuổi của Trương Hắc Ngưu chưa chắc đã lớn hơn, nhưng hắn thấy đám người, dù là Lộ lão nhân cũng chưa chắc có tuổi thọ bằng mình trước đó, vì vậy hắn cũng không quan tâm đến cách xưng hô của Nguyệt Hổ, hắn nói:
- Việc này rất đơn giản.

"Đơn giản sao?"
Hai mắt Nguyệt Hổ giống như muốn lồi cả ra ngoài.


- Lộ tiên sinh... ....
Trương Hắc Ngưu nhìn về phía Lộ lão nhân nói:
- Ngày đó ông ở trong ngục nói về vấn đề thực lực là lý lẽ, bây giờ thực lực lớn nhất ở Hán Cô thành thuộc về chúng ta, Lộ lão nhân có thể đi thực hiện cái gọi là lý lẽ được chưa?

Lộ lão nhân nhìn chằm chằm vào Trương Hắc Ngưu, sau đó lão nói:
- Hai mươi năm qua ta thường xuyên hỏi mình, lý lẽ là gì, cái gì gọi là lý lẽ? Có lẽ vì số mệnh sai khiến, hôm nay lão phu mượn lực của ngươi để tìm một lý lẽ cho thiên hạ này.

Trương Hắc Ngưu mỉm cười nhìn Lộ lão nhân nói:
- Đa tạ...Không biết Lộ tiên sinh có khéo nội chính hay không, bây giờ trong thành đang rất bề bộn... ....

Lộ lão nhân cười nói:
- Tuy hai mươi năm qua lão chưa từng rời khỏi lao ngục nhưng vẫn có nhiều điều tâm đắc, chỉ sợ danh bất chính ngôn không thuận mà thôi.

"Danh chính ngôn thuận?"
Trương Hắc Ngưu có vài ý nghĩ trong đầu, hắn nói:
- Như thế nào mới gọi là danh chính ngôn thuận?

Lộ lão nhân nói:
- Điều này không khó, thành chủ đã chét, chúng ta có thể để Lý tướng quân thay mắt, cần thiết có thể dùng ấn tín thành chủ, nhưng sợ rằng sẽ làm phiền ông chủ Trương.

Thành chủ hoảng hốt bỏ chạy, tất nhiên hắn sẽ không quên mang theo ấn tín của mình. Sau đó hắn bị bắt ngoài thành, tất nhiên ấn tín sẽ rơi vào trong tay sơn tặc, lúc này muốn lấy ấn tín ra, tất nhiên phải cần Trương Hắc Ngưu ra tay.

Trương Hắc Ngưu không hiểu thế sự nhưng không ngốc, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.


Bình Luận (0)
Comment