Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 54



Một Thái Giám Xông Thế Giới
Tác giả: Tuyết Lý

Chương 54: Mưu lược Lộ Dao.

Dịch: Masta4ever
Sưu Tầm: Soái Ca

Lúc này phần bên ngoài Hán Cô có vẻ rất tang thương.

Trương Hắc Ngưu yên lặng nhìn một tên thân binh ở bên cạnh, sau đó hắn nói:
- Nói cho Hậu Bạch Y biết, những người kia không được phép xuất hiện ở Long Dương thành.

Một tên thân binh sau lưng chính là sơn tặc tinh nhuệ của Hậu Bạch Y, ba người Lộ Dao thì không nói lời nào, sau đó Tống Bình Hòa rút binh sĩ về quân doanh, đám người tụ tập cũng tán đi.


- Có cần phải ghi lại tên đám người này không?
Trương Hắc Ngưu hỏi Lộ Dao một câu, Nguyệt Hổ cảm thấy phát lạnh, Lộ Dao gật đầu nói:
- Những người này này dù sao cũng là lang sói khó nuôi, chúng ta cứu bọn họ nhưng bây giờ lại xoay ngược lại cắn, có thể dùng nhưng không được trọng dụng.

Nguyệt Hổ liên tục xưng vâng.

Trương Hắc Ngưu không nói gì nhưng trong lòng thầm cảm thán sự phức tạp của đám người, cường quyền quyết định tất cả, hắn cũng không quá thừa nhận lời nói của Lộ Dao nhưng ngoài miệng cũng không nói gì.

Đám người về đến Trương gia lão điếm, lúc này Hán Cô thành đã khôi phục lại trật tự như thường.

- Sự việc phát sinh, điều này bộc lộ một cái chúng ta còn rất thiếu.
Lộ Dao đi ở phía sau phân tích.

- Cái gì không đủ?
Nguyệt Hổ kỳ quái, Trương Hắc Ngưu cũng lắng nghe.

- Tình báo.
Lộ Dao nói:
- Một sự kiện lớn như vậy, hầu như tập trung tất cả những kẻ có danh dự và uy tín ở Hán Cô thành nhưng chúng ta hoàn toàn không biết gì, cũng may mà chúng ta nắm quân đội, nếu không sự việc sẽ chẳng dễ giải quyết như lúc này. Chúng ta làm không tốt sẽ sinh ra binh biến, đến lúc đó Hán Cô thành máu chảy thành sông, chúng ta sẽ trở thành những kẻ đắc tội.

Nguyệt Hổ thầm suy nghĩ, sau đó trong lòng dần trở nên băng giá.

- Vậy nên làm thế nào?
Trương Hắc Ngưu cũng không quá hiểu những vấn đề này, hắn có thể đấu tranh anh dũng, giết địch trảm tướng nhưng lại dốt đặc cán mai với những lời của Lộ Dao.

- Tin tức bế tắc là khuyết điểm lớn nhất của chúng ta, vì vậy mà trong thành có chuyện, chúng ta không thể đưa ý nghĩ ra ngoài thành. Sơn tặc của Hậu Bạch Y phong tỏa bên ngoài, không những phong tỏa sự thăm dò của người khác với chúng ta, đồng thời còn tự phong tỏa cả hai mắt của mình. Có câu nói biết mình biết người mới bách chiến bách thắng, bây giờ chúng ta là người mù, không nhìn rõ kẻ địch, tìm không thấy mục tiêu. Khốn nổi tin tức phát ra từ Hậu Bạch Y lại nhỏ bé đến mức đáng thương, vì thế chúng ta cần phải huấn luyện một nhóm người phụ trách vấn đề này.
Lộ Dao tổng kết lại.

- Hơn nữa còn có một vấn đề bức thiết mà chúng ta cần tiếp xúc với ngoại giới, đó chính là tiếp tế. Tuy bây giờ chúng ta vẫn đủ tiếp tế nhưng lại có hạn chế rất lớn, bây giờ chúng ta nắm trong tay phủ thành chủ, có rất nhiều vàng bạc châu báu của phú hộ Phú Bộ Nhân và Hậu Bạch Y cướp đoạt được, những thứ này chúng ta giữ lại cũng không hữu dụng, chỉ có thể đổi nó thành vật tư mới tạo nên động lực cho chúng ta phát triển.


- Nhưng, Lộ tiên sinh, ông nói rất nhiều, nhưng cụ thể chúng ta nên áp dụng thế nào? truyện copy từ
Nguyệt Hổ kỳ quái nói, hắn đã hiểu, nhưng vấn đề là sự việc không đơn giản như vậy.

- Trên nguyên tắc là như vậy, tất nhiên chúng ta không thể nào làm một lần là xong, vấn đề quan trọng nhất vào lúc này là chúng ta cần phải tiêu hóa số lượng lớn vàng bạc và đạt được tin tức tình báo ở bên ngoài. Vì thế chúng ta cần một người, tốt nhất là một người Hán Cô thành có uy tín và danh dự với Trung Nguyên, hơn nữa lại có quan hệ tốt với chúng ta. Mà thật sự có một người như vậy, hắn có thể không làm cho bất kỳ ai nghi ngờ, mà chúng ta lại đạt được mục đích.
Lộ Dao nói:
- Hắn là tai mắt của chúng ta ở bên ngoài, hắn có thể dùng vàng bạc của chúng ta để đi kết giao với các thế lực, mua sắm vật tư, đồng thời cũng lấy được tin tức tình báo mà chúng ta cần, đó là điều quan trọng nhất.

- Tất nhiên chúng ta cần phải có tai mắt trong bóng tối, có thể giám thị động thái của các thành viên và không làm chúng ta giẫm lên vết xe đổ, hơn nữa cũng có thê giám thị tin tức tình báo thu thập được từ tất cả các hướng, những người này có thể tạo thành từ quân tinh nhuệ được chọn lựa từ trong sơn tặc và thủ quân Hán Cô thành, nhưng nhân tuyển cho thành viên công khai lại có chút khó xử.

- Phải có một người.
Trong đầu Trương Hắc Ngưu lóe lên hình bóng của một tên mập, hắn nói:
- Một người duy nhất không xuất hiện trong sự kiện hôm nay cũng là kẻ có uy tín và danh dự.

- Yêu Tinh Tính Toán Tiền Thông Đạt!
Nguyệt Hổ và Lộ Dao cùng nói.

- Nhưng người này sẽ cùng đi với chúng ta sao?
Lộ Dao là lão nhân Hán Cô thành, lão biết rất rõ bản tính và đại danh của Tiền Thông Đạt hơn hẳn Trương Hắc Ngưu. Yêu Tinh Tính Toán cũng không phải danh xưng không không, người này dù béo nhưng có thể trở thành kẻ có danh dự ở Hán Cô thành cũng tuyệt đối không phải hư danh.

- Người làm ăn luôn có nhược điểm, tìm hắn nói chuyện rồi tính sau.
Nguyệt Hổ nói, hắn cũng có ấn tượng với tên mập Tiền Thông Đạt, tuy tên này vừa béo người vừa keo kiệt, nhưng hắn có ấn tượng khá tốt với đối phương:
- Hơn nữa ngoài hắn ra thì chúng ta chỉ còn một nhân tuyển duy nhất chính là Sơn Vạn Trọng. Tiền Bàn Tử thì thích hợp hơn, dù là quan hệ hay danh vọng cũng vượt xa Sơn Vạn Trọng. Tuy Sơn Vạn Trọng cũng khá tốt nhưng chỉ là thủ lĩnh một bang phái, không hiểu được đạo lý biến báo*, không phải là người thích hợp.
(*: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc)

- Ta tin Tiền Bàn Tử!
Trương Hắc Ngưu đột nhiên nói, điều này làm cho Lộ Dao và Nguyệt Hổ cảm thấy kỳ quái, không biết vì sao Trương Hắc Ngưu lại nói như vậy. Nhưng cả hai không biết Trương Hắc Ngưu có cảm ứng kỳ diệu đối với con người, hắn cảm thấy Tiền Bàn Tử có thể tin tưởng, như thế sẽ có thể tin.

- Cũng tốt, cùng lắm thì sắp xếp bên cạnh hắn vài người, cả nhà hắn già trẻ trai gái đều ở lại Hán Cô thành, còn sợ hắn chạy sao?
Nguyệt Hổ nói.


- Cứ như vậy là được.
Lộ Dao nói một tiếng:
- Chúng ta đến gặp tên Tiền Bàn Tử kia.

Trương Hắc Ngưu và Nguyệt Hổ cùng đứng lên, lúc này ý nghĩa của Tiền Bàn Tử đối với Hán Cô thành không phải nhỏ, vì thế hai người không thể không quan tâm.

Trước đó lửa lớn bùng lên thiêu rụi, bây giờ Hán Cô thành có hơi chuyển biến tốt đẹp nhưng đại bộ phận đều bị cháy đen kịt một mảnh, nhà của Tiền Bàn Tử rất lớn, bên trong có không ít thủy cảnh, vì vậy mà tổn thương khá nhỏ. Sau khi đại chiến Tiền Bàn Tử quay về thấy gia trạch của mình tuy gặp hỏa kiếp nhưng vẫn bảo lưu lại khá đầy đủ, vì thế lập tức sử dụng để ở, cửa chính có một tấm biển đề chữ "Tiền phủ!", như thế lại có thêm vài phần quang cảnh so với trước. Lúc này người của Tiền phủ cũng phải ra ngoài trợ giúp, vì vậy mà cả phủ không còn lại mấy người, khi đám người Trương Hắc Ngưu đi vào thì cửa phủ rộng mở nhưng chẳng thấy một ai.

Một thân binh tiến vài hô lên vài tiếng, một lúc lâu sau mới gặp một tiểu nha đầu, khi nàng thấy đám người tiến vào thì vẻ mặt kinh hoảng, gương mặt tái nhợt.

Thân binh thủ hạ của Nguyệt Hổ tiến lên nói:
- Lão gia Tiền Thông Đạt của các người có nhà không? Ngươi lập tức đi thông báo, nói có ông chủ Trương muốn gặp.

- Ông chủ Trương sao?
Gương mặt của tiểu nha đầu kia rất nhỏ nhắn đáng yêu, gương mặt kinh hoàng làm người ta cảm thấy vài phần thương hại. Lúc này nàng há hốc miệng nhìn đám người, nàng nhìn Trương Hắc Ngưu mà giống như có gì đó muốn nói, trong mắt có vài phần hưng phấn.

- Còn có người nào là ông chủ Trương nữa? Mau đi nói với lão gia của các người, hắn tất nhiên sẽ biết.
Một thân binh quát lên, tiểu nha đầu kia lại không quan tâm, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Hắc Ngưu giống như nhìn thấy một đóa hoa. Đột nhiên nàng hét lên một tiếng rồi chạy vào bên trong làm mọi người bị dọa nhảy dựng lên, nàng dùng giọng ngọt ngào nói:
- Tiểu thư, phu nhân, mau ra xem thần tiên.

Mọi người chợt chóng mặt.

Trương Hắc Ngưu tiến về phía trước, hắn đi vào theo tiểu cô nương. Hắn đã đi vào, tất nhiên mọi người cũng theo sau. Tiểu nha đầu kia chạy không phải chậm, chỉ sau chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ nghe thấy vài câu "Xem thần tiên, xem thần tiên!" vang vọng bên trong. Đám người Trương Hắc Ngưu đi theo âm thanh này mà vào bên trong, dù đã xảy ra hỏa hoạn lớn nhưng nơi đây vẫn còn rất đầy đủ, ai cũng chú ý và thấy rường cột chạm trổ, thủy tạ ban công, khung cảnh làm người ta tán thưởng không thôi.


Bình Luận (0)
Comment