Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 88



Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 88: Luyện tinh hóa khí.

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm


Thấy cao thủ ngày càng nhiều thì sẽ thấy mình ngày càng nhỏ bé, Nguyệt Hổ và Sơn Vạn Trọng vốn cho rằng mình cũng thuộc hạng nhất lưu trên giang hồ nhưng bây giờ thấy càng lúc càng đáng buồn, xem ra trước đó mình xem thường cao thủ giang hồ. Sơn Vạn Trọng và Nguyệt Hổ đều phát hiện ra vấn đề này, hơn nữa sau khi được học võ thuật của Trương Hắc Ngưu thì bọn thủ hạ đều được đẩy mạnh thực lực, địa vị cao thủ của bọn họ đã tràn đầy nguy cơ, đồng thời nếu dựa theo tiêu chuẩn của Hậu Bạch Y thì cả hai đều còn chưa đến mức nhất lưu. Còn Tống Bình Hòa thì không lo lắng như vậy, dù võ công hùng mạnh cũng chẳng liên quan gì đến hắn, người có xuất thân quân ngũ thường xem trọng tố chất binh sĩ mà không thèm quan tâm đến võ công của chính mình. Nhưng Sơn Vạn Trọng và Nguyệt Hổ đều biết trình độ đề cao võ học của mình là có hạn, vì thế bọn họ cố ý yêu cầu Trương Hắc Ngưu tìm một bộ võ học cấp tốc phù hợp với mình, nhưng nếu là cấp tốc thì chỉ có thể đề cao tiềm năng trong thời gian ngắn mà thôi, khó có dư âm cho sau này.

Nhưng mọi người đã không còn quan tâm đến vấn đề này, dù sao thì bọn họ cũng không thể đạt đến độ cao như của Hậu Bạch Y, hơn nữa thời gian rãnh rỗi là không nhiều, căn bản không có thời gian tu luyện, vì thế mà ai cũng cần một bộ tâm pháp phù hợp, những nhân vật như vậy càng nhiều trong quân ngũ, vì thế mà cao thủ càng xuất hiện nhiều hơn.

Nguyệt Hổ nhìn quân sĩ được huấn luyện mà trong lòng không khỏi có chút đắc ý, bây giờ cảnh tượng tốt hơn trước kia rất nhiều, hơn nữa quân quyền của Hán Cô phần lớn nằm trong tay hắn, nhân viên mạnh mẽ vượt xa Nộ Hổ dong binh đoàn, trước đó không đi đến Hiển Dương thành rõ ràng là một lựa chọn tốt.

Sơn Vạn Trọng cũng có ý nghĩ như vậy, mọi người cần phải luyện binh chính quy hơn Hậu Bạch Y. Vì Hậu Bạch Y dùng một phương pháp luyện binh rất kỳ lạ, hắn chia quân thành nhiều chi, được các thủ lĩnh đắc lực chỉ huy chém giết, hoạt động thành từng nhóm, vì vậy mà quân của Hậu Bạch Y giống hệt như một bầy sói, tràn đầy hương vị máu tanh.

Nguyệt Hổ thì chủ yếu luyện binh theo kiểu chính quy, chú ý việc hiệp đồng tác chiến giữa các binh chủng, tiến hay lui đều có kết cấu, là một phương pháp luyện binh chính thống. Trương Hắc Ngưu thì không biết gì về vấn đề này, hắn cũng không thèm quan tâm. Lúc này từng tổ binh sĩ tạo thành quân trận, binh thương kiếm đao sáng loáng, uy phong lẫm liệt. Sơn Vạn Trọng thấy vậy mà có chút cảm giác thành công:
- Trải qua thời gian huấn luyện lần này thì binh sĩ dần có bộ dạng hơn, sau này chỉ cần đưa ra chiến trường nếm chút máu tanh là thành công.


Nguyệt Hổ lại nói:
- Nhưng nếu so sánh về sức chiến đấu thì không thể bằng quân sơn tặc của Hậu Bạch Y.

Tống Bình Hòa cười ha hả nói:
- Quân sơn tặc của Hậu Bạch Y là loại giết người không gớm tay, kinh nghiệm chiến trường phong phú, những binh sĩ này của chúng ta sao có thể so sánh được? Hơn nữa Hậu Bạch Y thích cướp đoạt, thủ hạ là kỵ binh, nếu hai bên gặp nhau ở địa hình thoáng đạt, đám sơn tặc kia dùng kỵ binh càn quét, sợ rằng tâm huyết của chúng ta sẽ hóa thành bọt nước.

Sơn Vạn Trọng cũng bất đắc dĩ nói:
- Khốn nổi quân của chúng ta không liên hệ gì với quân sơn tặc của Hậu Bạch Y, nếu không chúng ta kiếm chút ngựa tạo ra một cánh kỵ binh cũng rất tốt.

Ngựa thường là vật tư quân dụng, vùng biên thùy tây nam này vốn rất ít ngựa, có tiền cũng không mua được, không giống Hậu Bạch Y có thể ban lệnh cướp đoạt, rất hữu hiệu.

- Thôi được rồi, bọn họ chú trọng công kích, chúng ta chú trọng phòng thủ, căn bản không thuộc một kiểu quân, nói những lời như vậy thì có ích gì.
Tống Bình Hòa nói:
- Ngày nay bắt đầu đại loạn, cần càng nhiều binh càng tốt.

- Nhiều cũng chưa chắc là điều tốt.
Nguyệt Hổ nói.

Quân bị của binh sĩ Hán Cô thành và sơn tặc là hoàn toàn khác biệt, tuy lúc ban đầu quân bị của sơn tặc do Nhị hoàng tử tài trợ một phần, bây giờ lại do Tiền Thông Đạt mua được từ tứ phương. Hậu Bạch Y có quy tắc của sơn tặc, không những không cần Hán Cô thành cung cấp, hơn nữa còn cung cấp ngược lại cho khá nhiều vật tư, nhưng quân bị vẫn thiếu.


Trong Hán Cô thành, một cửa hàng y phục, Tần Thường đang dựa theo lời đề nghị của Phong Linh Vũ mà lựa chọn vài bộ y phục đẹp. Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng hiểu về vấn đề này, vì thế mới liên tục hỏi ông chủ tiệm:
- Cái này thế nào? Màu đỏ có đẹp không? Có phải quá chướng mắt không?

Ông chủ quán dùng giọng điệu khổ sở nói:
- Cô nương trời sinh đoan trang, tất cả những bộ y phục này đều thích hợp với cô nương. Hơn nữa cô nương đã lựa chọn một lượt tất cả y phục trong quán, tiểu điếm đã không còn gì khác nữa, tiểu điếm sẽ tặng cô nương bộ y phục màu đỏ này.

Hai chân mày của Tần Thường chợt mở ra, nàng nói:
- Như vậy sao được, chẳng lẽ tưởng ta không có bạc sao?

Tần Thường rất không hài lòng, nàng chỉ chỉ vào vài bộ mà mình nhìn trúng rồi tiếp tục nói:
- Gói hết những thứ này lại cho bản cô nương.

Chủ quán vội vàng gói gém những bộ y phục kia lại, tất cả gói lại với nhau cũng không nhỏ, một bọc to xuất hiện trên quầy, chủ quán dò hỏi:
- Cô nương có thể xách nó được không?

Tần Thường vun tay nói:
- Tất nhiên có người giúp bản cô nương.


Tần Thường vừa nói vừa quét mắt ra ngoài, một đứa bé đang chơi trò bắn châu ở góc tường cảm nhận được ánh mắt của nàng mà toàn thân run lên.

Tần Thường hừ lạnh một tiếng, nàng khẽ dùng sức, thân thể phóng đi như xe gió. Nàng chụp tay vào tiểu hài tử kia rồi nói:
- Còn giả vờ gì nữa, mau theo hầu bản cô nương một lúc.

Đứa bé run lên rồi cuốn người thành hình quả cầu, sau đó khẽ bắn đi xa, một khối sương mù bao phủ vị trí của nó. Khi Tần Thường giậm chân thì không còn thấy tiểu hài tử đâu cả.

Tần Thường không khỏi tức giận, khinh công của đối phương quá lợi hại, thủ đoạn bỏ chạy quá tài giỏi, điều này làm nàng sinh ra cảm giác thất bại, vì vậy mà ũ rủ quay về tiệm y phục.

Chủ quán kia lại càng hoảng sợ, hắn không biết có chuyện gì xảy ra, cứ tưởng rằng Tần Thường không trả tiền và bỏ chạy, khi thấy nàng quay về thì cũng thở phào. Tần Thường ra ngoài mà không kẻ nào theo sau, không giống người khác đưa theo cả đám thân vệ, vì vậy nàng chỉ có thể tự cầm lấy bao y phục ình.

Một góc tường khác, tiểu hài tử vừa rồi xuất hiện, nó biến hóa rất nhanh, toàn thân run run, khi xương cốt thay đổi thì dần lớn lên. Sau đó nó dùng sức xoa mặt, lại thay đổi một bộ y phục mới, thân thể lập tức biến dạng, đã trở thành một lão nhân. Lão thấy Tần Thường một mình ra khỏi phủ, tưởng dễ đối phó, bây giờ mới thấy mình nhìn lầm, vấp phải một cây đinh cứng. Lão nhân thở dài một hơi, Hán Cô thành này quá cổ quái, nhưng cô nương kia sao lại quen mắt như vậy? Lão nhân lắc đầu, sau đó chui vào giữa đám đông, cuối cùng biến mất không bóng dáng.

Trong Trương phủ, Tú Nương cũng đang tìm người hỏi có thấy Tần Thường không. Ngày trước Tần Thường luôn ở trong phủ nhưng hôm nay lại chạy ra ngoài, mà bây giờ Trương phủ có quá nhiều người, Tú Nương vô tình không thể hỏi cho ra. Nàng đi tới đi lui và thấy Hậu Bạch Y đang đứng trên khoảng đất trống suy nghĩ gì đó, chung quanh là vài tên thân vệ thủ hạ.

- Phu nhân.
Vài tên thân vệ cung kính nói với Tú Nương, Hậu Bạch Y cũng xoay đầu thấy nàng. Bây giờ tư thái của Hậu Bạch Y liên lục thay đổi khi công lực thêm sâu sắc, càng làm người ta không thấy giống diện mạo cũ. Khi thấy Tú Nương đi đến thì hắn khẽ mở miệng, một giọng nói trong trẻo vang lên, bây giờ âm thanh đã nữ tính hóa. Hắn thi lễ với Tú Nương:
- Phu nhân đã đến, sao không cùng các nàng Tiểu Thanh luyện võ?

Tú Nương thấy Hậu Bạch Y, trong lúc vô tình nhớ đến lời Tống thần y, mà Hậu Bạch Y là một cao thủ giang hồ, vì quan hệ với Tiểu Thanh mà cũng hòa hợp với mình. Nàng nghĩ mình nên hỏi hắn, vì vậy mới cười cười:
- Đã lâu không gặp Hậu huynh đệ, Tiểu Thanh rất nhớ ngươi.

Hậu Bạch Y cười khẽ, trong phủ hắn không che mặt, vì vậy khi cười lại đẹp không kém so với Tú Nương. Hậu Bạch Y nói:
- Phu nhân chê cười rồi, Bạch Y được sủng ái mà kinh hoàng.

Hậu Bạch Y phất phất tay, vài thân vệ tản ra tạo nên một không gian.

- Như vậy có gì mà được sủng ái mà kinh hoàng?
Tú Nương khoát tay nói:
- Trước đó vài ngày Hậu huynh đệ chạy ngược chạy xuôi, Tiểu Thanh còn luôn nhắc đến ngươi.

- Hôm nay thật sự có nửa ngày rảnh rổi!
Hậu Bạch Y nói:
- Khoảng thời gian trước có hơi bận rộn, nhưng bây giờ không có việc gì, Bạch Y có thể đứng ngây ngốc ở đây được một lúc.

Thật ra Hậu Bạch Y cũng không phải đứng ngây ngốc, chẳng qua đó là tĩnh dưỡng chân khí.


Tú Nương nói:
- Những chuyện giữa nam nhân các người, thiếp thân không hiểu.

Hậu Bạch Y lại vì hai chữ nam nhân mà cảm động, lúc bắt đầu Tú Nương cũng từng cho rằng Hậu Bạch Y là nữ, nhưng sau đó mới biết hắn là nam nhân. Khốn nổi nam nhân lại có bộ dạng như vậy, nhất định là rất chán nản, vì vậy Tú Nương rất chú ý điều này, chưa bao giờ khen Hậu Bạch Y đẹp, hay nói hắn giống như nữ nhân.

- Nhưng thiếp thân nghe người ta nói Hậu huynh đệ là cao thủ giang hồ.
Tú Nương nói tiếp:
- Có vài vấn đề không biết có thể thỉnh giáo Hậu huynh đệ được không?

Hậu Bạch Y thầm nghĩ lão công của Tú Nương là cao thủ bậc nhất, có gì mà hai vợ chồng không thể nói với nhau mà phải xin mình chỉ dạy? Vì thế hắn kỳ quái nói:
- Bạch Y cũng có chút danh tiếng trong giang hồ, phu nhân có gì cứ hỏi thẳng đừng ngại, nếu Bạch Y có thể giúp sẽ cố gắng hết lòng.

Hậu Bạch Y nói xong thì tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.

Tú Nương thầm nghĩ rất tốt, nàng nói:
- Trong giang hồ có phương pháp luyện tinh hóa khí sao?

Vẻ mặt Hậu Bạch Y chợt biến đổi, rất cổ quái, ánh mắt nhìn làm Tú Nương khó chịu, vì vậy Tú Nương không hiểu phải hỏi:
- Hậu huynh đệ, ngươi làm sao vậy?

Hậu Bạch Y suy tư một lát, cuối cùng vẻ mặt khôi phục như thường, hắn nói:
- Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hóa hư, luyện hư hợp đạo là tư tưởng tu luyện của đạo gia, nhưng tất cả võ công tâm pháp nổi danh trên giang hồ đều căn cứ từ đó mà phát triển, vì vậy tư tưởng này là chủ đạo. Người trong cơ thể mẹ là tiên thiên, sau khi sinh ra lại rơi xuống hậu thiên, tinh khí ở hậu thiên là không đủ, nếu muốn tu luyện phải bổ sung tinh khí, vì thế mới có câu nói luyện tinh hóa khí. Đây là quá trình bắt đầu tư luyện từ hậu thiên đến tiên thiên, tuy trong giang hồ có nhiều cao thủ nhưng đều rơi xuống hạ thành, cũng chính là luẩn quẩn trong vòng hậu thiên. Đến đạt đến tiên thiên thì xem như bước chân vào cánh cửa lớn trong tu luyện, chỉ người như vậy mới được xem là cao thủ đứng đầu.

Tú Nương có vẻ không nghe rõ, nàng nói:
- Hậu huynh đệ có phải là cao thủ tiên thiên?

Hậu Bạch Y gật đầu nói:
- Đúng vậy.

Sau khi nghênh đón những câu hỏi đáng kinh hãi của Tú Nương thì vẻ mặt Hậu Bạch Y càng thêm cổ quái.


Bình Luận (0)
Comment