Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường

Chương 1



Thẩm Nhất Nhất, người tình bí mật, đã c.h.ế.t cách đây hai năm.

Hồi sinh từ cõi chết, Thẩm Nhất Nhất trở lại đầy ngoạn mục, giờ đây cô là nhà sản xuất vàng với bảng thành tích đáng nể. 

Trong giới giải trí đầy sóng gió, vô số người chen chúc muốn làm quen với cô, ngạc nhiên thay, trong số đó lại có cả vị nam thần kinh diễm của tập đoàn Cố thị?!

Dưa lớn như vậy, cắn một miếng không hết!

Cố tổng: "Chọn ngày lành tháng tốt, công khai em là Cố phu nhân."

Thẩm Nhất Nhất: "Không cần đâu Cố tổng, tôi đã kết hôn, có con rồi, ngài nên đi lừa người khác đi."

Cố tổng: "Có con cũng không sao, tôi cũng có."

Nói xong, dẫn ra cậu cả Cố Ân Nặc.

Thẩm Nhất Nhất kinh hãi: "Cố tổng thật hèn hạ! Trộm con tôi!"

Cậu bé Thẩm Cảnh Trừng vội vàng nhảy ra: "Mẹ đừng sợ! Không ai trộm con đâu!"

Thẩm Nhất Nhất há hốc mồm: "Sao, sao lại có hai đứa? Cố tổng, con của ngài và con tôi là cùng một khuôn đúc?!"

Cố tổng: "Muốn biết sao? Ký hợp đồng ràng buộc với tôi, tối nay tôi sẽ nói cho em biết."

## Chương 1: Nhắc đến hắn chỉ thấy xúi quẩy

"Anh, cô em này xinh đẹp như thế mà g.i.ế.c đi thì tiếc quá..."

"Nếu không phải cực phẩm thì làm sao có thể ở bên cạnh Cố tổng hai năm?"

"Dù sao cô ta cũng sắp c.h.ế.t rồi, hay là để em..."

"Vậy thì nhanh lên! Gần xong rồi đấy! Xong việc thì ném cô ta cho cá mập, đừng để lại hậu hoạ!"

Thẩm Nhất Nhất vừa tỉnh lại đã nghe thấy cuộc đối thoại của hai người đàn ông.

Tiếp đó là tiếng mở cửa.

Cô cắn chặt môi, dùng cơn đau để xua đi chút thuốc an thần còn sót lại trong người.

Gã đàn ông thấy cô mở mắt, không những không hoảng sợ mà còn có vẻ hưng phấn hơn: "Tiểu mỹ nhân tỉnh rồi à, tỉnh rồi thì tốt, ở đây không có ai đâu! Lát nữa, em muốn kêu to cỡ nào thì kêu, anh nhất định cho em ăn no rồi lên đường!"

"Đừng đụng vào tôi..." Thẩm Nhất Nhất vẫn chưa hồi sức nhưng vẫn cố gắng dùng cánh tay che chắn cơ thể, "Tôi có tiền, rất nhiều tiền, sẽ đưa anh hết, cầu xin anh..."

Nhìn thấy Thẩm Nhất Nhất rơi lệ, chút lương tâm ít ỏi của gã đàn ông trỗi dậy, gã ta thở dài: "Tiểu mỹ nhân, em đừng trách anh, muốn trách thì trách em đắc tội người không nên đắc tội."

"Ai?"

Gã đàn ông không trả lời cô, cười dâm đãng đưa tay về phía cô, định xé rách quần áo. 

Thẩm Nhất Nhất hốt hoảng nhìn quanh, bỗng nhiên phát hiện khung cảnh trước mắt có chút quen thuộc.

Công viên nước cũ kỹ, kẽ gạch mọc đầy cỏ dại, trên mặt đất toàn là dấu chân lộn xộn.

Trước mặt là một hồ nước biển trông rất bẩn, thứ đang bơi lội bên dưới chắc là con cá mập mà bọn chúng vừa nhắc đến...

Cô nhận ra nơi này!

Hơn nữa, bụng dưới truyền đến cơn đau.

Cô chợt nhớ đến tờ kết quả kiểm tra sức khỏe vừa nhận được hôm nay.

Cô mang thai rồi!

Mang thai con của Cố Hồng Việt!

Mà khi đó cô còn chưa bước ra khỏi bệnh viện đã bị người ta đánh ngất, đưa đến đây...

Là hắn ta nhẫn tâm như vậy sao?

Vì người tình trong mộng vừa trở về nước, lại có thể nhẫn tâm ra tay với chính cốt nhục của mình ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-1.html.]

Gã đàn ông vừa đến gần Thẩm Nhất Nhất đã muốn phát điên, vì vậy, gã ta hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt Thẩm Nhất Nhất lóe lên sự phẫn nộ đáng sợ đến nhường nào.

"Cút đi!" Thẩm Nhất Nhất liều mạng, dùng hết sức đẩy mạnh.

Gã đàn ông mất đà, ngã ngửa về phía sau.

Thêm vào đó, mặt đất ở đây trơn trượt, gã ta không khống chế được mà ngã nhào xuống hồ nước. 

Một con cá mập đói khát há miệng đầy m.á.u ngay trước mặt Thẩm Nhất Nhất, gã đàn ông như một miếng giẻ rách, trong nháy mắt đã bị kéo tuột xuống nước...

Chạy mau!!! Thẩm Nhất Nhất loạng choạng chạy ra ngoài.

Dựa vào trí nhớ thời thơ ấu, cô luồn lách chạy trốn trong công viên nước cũ nát.

"Bíp! Bíp!"

Vừa chạy ra khỏi công viên, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe dồn dập, như thể tiếng chuông báo tử của thần chết.

Ánh đèn xe chói mắt truy đuổi gắt gao, Thẩm Nhất Nhất chạy vào đường cùng, trước mặt là biển cả mênh mông, cô không còn đường lui nữa. 

Ùm!

Cô trượt chân xuống nước, biến mất không dấu vết.

...

Sáu năm sau.

Sân bay Ma Đô.

Chưa xuống máy bay, Thẩm Nhất Nhất đã cảm nhận được sức mạnh của việc không hợp khí hậu.

Sau khi sinh con, sức khỏe của cô càng yếu hơn trước, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể lấy đi nửa cái mạng.

Cô trợ lý trẻ tuổi cung kính đón Thẩm Nhất Nhất và con trai: "Chào cô Thẩm, tôi là Cao Hiểu, trong khoảng thời gian cô ở trong nước, tôi sẽ túc trực 24/24 để phục vụ cô."

Cao Hiểu nhìn cặp mẹ con có nhan sắc trời phú này, chỉ cảm thấy dung mạo thật của họ còn đẹp hơn trên ảnh. 

Đặc biệt là cậu bé đứng bên cạnh Thẩm Nhất Nhất, Thẩm Cảnh Trừng.

Nhất là đôi mắt kia, tựa như dải ngân hà mênh mông, nhìn lâu thêm chút nữa, sẽ bị hút vào trong. 

"Nghe lời dì Cao Hiểu nhé." Vì đau bụng nên sắc mặt Thẩm Nhất Nhất hơi tái nhợt, nhưng cô vẫn dặn dò con trai thêm vài câu.

Trong nhà vệ sinh vắng tanh, nhưng Thẩm Nhất Nhất vừa bước vào buồng thì đã nghe thấy một người phụ nữ vừa gọi điện thoại vừa đi vào.

"Tin tức cô đưa là chính xác, nhưng con mụ già kia lại đổi chuyến bay, tôi đoán, Cố Hồng Việt sẽ không đích thân đến đón bà ta đâu."

Người phụ nữ đứng trước gương tô son môi, có chút bực tức nói: "Nhưng tôi lại gặp phải thằng nhóc Cố Ân Nặc kia. Đứa trẻ đó thật đáng ghét! Tôi đã nói với cô rồi chứ? Nó đã trêu chọc tôi mấy lần rồi!"

"Hừ, đợi đến lúc thích hợp, tôi nhất định sẽ cho nó một bài học!"

Nói xong, tiếng giày cao gót gõ lộc cộc  xa dần, người phụ nữ rời khỏi nhà vệ sinh.

Thẩm Nhất Nhất sa sầm mặt, bước ra khỏi buồng.

Cô nhìn cánh cửa nhà vệ sinh vừa được đóng lại, cười lạnh.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Cô vừa mới hạ cánh đã nghe thấy cái tên "Cố Hồng Việt". 

Thật xúi quẩy.

Hơn nữa, người phụ nữ vừa gọi điện thoại...

Nghe giọng nói, chắc hẳn là bạch nguyệt quang trong lòng Cố Hồng Việt, Tần Hiếu Lâm.

Nhưng tại sao Tần Hiếu Lâm lại đến sân bay chặn đường Cố Hồng Việt?

Chẳng phải hắn yêu cô ta tha thiết lắm sao?

Cần gì phải hạ mình như vậy?

Nhưng mà, những con người trong quá khứ, dù sống hay chết, đều không còn liên quan gì đến cô nữa. 

Bình Luận (0)
Comment