Cậu nhóc trên giường bệnh bỗng nhiên đỏ hoe đôi mắt.
Quả nhiên cậu lại khiến mami lo lắng rồi.
Trái tim bé nhỏ này, thật chẳng nên thân chút nào!
“Mami, là con không tốt.” Thẩm Cảnh Trừng nghiêm túc xin lỗi, “Sau này con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt!”
Còn chuyện mẹ tìm bạn trai…
“Mami, không phải con không muốn mẹ tìm bạn trai đâu.” Thẩm Cảnh Trừng rất nghiêm túc bày tỏ thái độ của mình, “Mami của con ưu tú như vậy, nhất định phải tìm người đàn ông xứng đáng với mami mới được!”
Thẩm Nhất Nhất sợ cậu kích động, xoa nhẹ vai cậu nhóc, nói: “Chuyện này để sau hẵng bàn, bây giờ quan trọng nhất là thân thể của con…”
“Có thể để sau hẵng bàn, nhưng mami phải hứa với con, chuyện này nhất định phải giao cho con phụ trách!” Thẩm Cảnh Trừng kiên định nói.
Cậu bé nhận ra mẹ có chút không vui.
Trong lòng cậu nhóc không phải là không có lo lắng.
Nhưng vì chuyện quan trọng hơn, cậu chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ, trước tiên để mẹ lập lời hứa!
“Mami ngoắc tay với con đi!” Thẩm Cảnh Trừng không nói hai lời liền nắm lấy ngón út của Thẩm Nhất Nhất, móc ngón út của mình vào.
Khóe môi Thẩm Nhất Nhất cong lên, “Được, ngoắc tay.”
Sáu năm qua, cô không muốn yêu đương, không chỉ vì bản thân chưa gặp được người phù hợp, mà còn vì cô cảm thấy, có lẽ không tìm được người đàn ông mà cô cho là có tư cách làm bố của con trai mình.
Nhưng nếu là người đàn ông mà con trai cô nhìn trúng, chỉ cần anh ta không có vấn đề gì quá lớn, cô cũng có thể chấp nhận.
Cùng lúc đó, Cố Ân Nặc đi theo cô út Cố Nhược Dao, tham gia một buổi tiệc sinh nhật của em bé tại khu biệt thự Bạch Quả.
Bé gái Quỳ Quỳ chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật là con của bạn thân Cố Nhược Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-25.html.]
Quỳ Quỳ gọi Cố Nhược Dao là dì, vậy nên Cố Ân Nặc phải gọi Quỳ Quỳ là dì.
Lúc trước, bọn trẻ đều cảm thấy cách gọi này thật thú vị.
Chỉ có Cố Ân Nặc bị ép phải gọi là chú, dì, khuôn mặt nhỏ nhắn đen hơn cả đ.í.t nồi.
Mấy lần như vậy, Cố Ân Nặc liền không muốn tùy tiện đi theo Cố Nhược Dao ra ngoài nữa.
Hôm nay, Quỳ Quỳ biết Cố Ân Nặc chịu đến tham gia tiệc sinh nhật của mình, từ sớm đã cùng các bạn nhỏ khác dặn dò kỹ càng: “Không ai được phép nhắc đến chuyện xưng hô chú dì gì đó nữa nhé! Nếu ai cố tình làm Nặc Nặc buồn, mình sẽ không chơi với người đó nữa đâu!”
Quỳ Quỳ trông như búp bê, vốn dĩ đã là trung tâm của mọi sự chú ý trong đám trẻ.
Hơn nữa hôm nay lại là sinh nhật con bé, lời con bé nói, lũ trẻ đương nhiên đều ghi nhớ trong lòng.
“Ừm!”
“Tuyệt đối không nhắc đến!”
Không lâu sau, Cố Ân Nặc đến nơi.
Cố Nhược Dao nhớ đến mấy lần trước đều không vui vẻ gì, trước khi tách ra với Cố Ân Nặc, cô ấy cúi người vỗ vỗ đầu cậu nhóc, nói: “Lúc nãy chúng ta đã giao ước rồi đấy, con nói sẽ không tùy tiện cáu kỉnh với các bạn nhỏ, chúng ta mới cùng nhau ra ngoài.”
“Con biết.” Cố Ân Nặc ngoan ngoãn gật đầu, trông có vẻ không giống như trước kia lắm.
Cố Nhược Dao vẫn hơi lo lắng, “Con nói thật với bà út đi, có phải cãi nhau với ba ba của con không? Bà út mắt tinh như cú vọ, cái gì cũng nhìn ra hết đấy.”
“Không có cãi nhau ạ, chỉ là ba ba cứ nói con yếu ớt, không cho con ra ngoài, con chán quá thôi.” Cố Ân Nặc tỏ vẻ hơi oan ức.
Cố Nhược Dao suýt chút nữa bị vẻ đáng yêu của cậu nhóc mê hoặc.
Cô ấy không nhịn được đưa tay véo má Cố Ân Nặc, “Cuối cùng cũng mập lên chút rồi, sau này phải như bây giờ, ăn cơm cho đàng hoàng. Thôi, đi chơi đi. Nếu ai dám bắt nạt cháu, cháu cứ nghĩ đến họ của mình. Người nhà họ Cố chúng ta, không ai được phép chịu thiệt đâu.”
“Con biết rồi, cô út.”
Sau khi tách khỏi Cố Nhược Dao, việc đầu tiên Cố Ân Nặc làm là đưa quà cho Quỳ Quỳ - chủ nhân bữa tiệc, sau đó liền gia nhập trò chơi xếp hình cùng các bạn nhỏ.