Bữa tiệc dần về cuối, mọi người đều trút bỏ được gánh nặng trong lòng, khách và chủ đều vui vẻ.
Sau bữa tối, Thẩm Nhất Nhất tranh thủ thời gian đi tìm Cố Hồng Việt, nói rõ việc mình đã mời Charles đến nhà chơi với ba đứa nhỏ.
"Em không mời Selina sao?", Cố Hồng Việt hỏi.
Thẩm Nhất Nhất ngẩn người.
Đúng là không có.
Cô và Tina đã có hẹn khác, nên cả hai đều không quá để tâm đến chuyện đến nhà chơi.
Nhưng đối với Cố Hồng Việt mà nói, cả Lâm và Diệp đều là đối tác, không thể thiên vị bên nào.
Vì vậy, anh nói: "Vậy để anh mời cô ấy."
Thẩm Nhất Nhất lại có vẻ hơi do dự.
"Không thích cô ấy?", Cố Hồng Việt đoán.
"Không có", Thẩm Nhất Nhất lập tức phủ nhận.
Cô chỉ là không muốn đi quá gần với cô nàng Hoa Rắn này.
Bọn họ bị thế giới gán cho cái danh xưng này, là bởi vì bọn họ đều có chung một đặc điểm với loài rắn: Nguy hiểm.
Bản thân cô ngày thường tiếp xúc với những thứ nguy hiểm này cũng đã đủ rồi, sao có thể để lũ trẻ con bị cuốn vào?
Cân nhắc một hồi, Thẩm Nhất Nhất bàn bạc với anh: "Hôm nay đúng là em làm việc không chu toàn... Em sẽ nói nhỏ với Charles, ngày mai sẽ mời riêng cậu ấy đến nhà chơi, được không?"
Nói xong, Thẩm Nhất Nhất đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, chờ đợi tiếp nhận ánh mắt dò xét của Cố Hồng Việt.
Tuy nhiên, anh lại không nói gì, thậm chí còn không để cô đi tìm Charles, mà trực tiếp lấy quà của hai vị đối tác từ chỗ Từ Tiêu, đưa phần quà vốn dĩ dành cho Lâm tiên sinh cho Charles.
Cậu nhóc trước mặt Thẩm Nhất Nhất thì nghịch ngợm, nhưng đối diện với Cố Hồng Việt lại như biến thành người khác.
Dù Thẩm Nhất Nhất không đi theo, không nghe được Cố Hồng Việt nói gì với cậu bé, nhưng nhìn ánh mắt kính sợ của Charles, cũng có thể cảm nhận được sự ngoan ngoãn của cậu nhóc.
Xem ra, cậu nhóc đã được an ủi.
Cậu bé không quấy khóc đòi đi tìm người bạn mới, mọi người đều ngầm hiểu ý nhau, đè chuyện này xuống.
Lúc chia tay, Tina còn thân thiết ôm Thẩm Nhất Nhất, nhân tiện nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Chị không chúc phúc cho em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-252.html.]
"Vậy thì... chúc em thành công", Thẩm Nhất Nhất cảm thấy mình có chút tiếp tay cho giặc, trong lòng không khỏi chột dạ.
Trên bầu trời lại vang lên tiếng sấm, dường như sắp mưa to.
Lũ trẻ còn đang ở nhà chờ cô về, Thẩm Nhất Nhất lên xe trước.
Ngồi vào trong xe, nhìn qua cửa kính, cô thấy Diệp tiên sinh gọi Cố Hồng Việt lại, nói nhỏ vài câu, sau đó, hai người cùng lúc nhìn về phía xe.
Thẩm Nhất Nhất biết rõ bọn họ đứng ngoài xe không nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng trong lòng vẫn không hiểu sao lại run lên một cái.
Bọn họ hẳn là không phải đang nói về cô chứ?
Tối nay cô và Diệp tiên sinh thậm chí còn chưa giao lưu gì.
Có lẽ là khen cô xinh đẹp?
Nhưng Tina bên cạnh Diệp tiên sinh cũng đâu kém cạnh gì.
Hơn nữa, cũng không có người đàn ông nào lại cố tình gọi đối tác làm ăn của mình lại, để khen vợ anh ta xinh đẹp...
Hai má Thẩm Nhất Nhất nóng bừng.
Cô cũng thật là, tự mình đa tình.
Đang thất thần, Cố Hồng Việt đã ngồi vào trong xe.
Thấy hai má Thẩm Nhất Nhất ửng đỏ, bỗng nhiên anh ghé người sát lại gần.
Từ Tiêu ngồi ghế trước lặng lẽ hạ tấm chắn giữa hàng ghế trước và sau xuống, sợ nhìn thấy cảnh tượng VIP không nên xem.
Thẩm Nhất Nhất bị hành động này của Cố Hồng Việt dọa sợ, nép sát vào lưng ghế, rụt vai lại, ánh mắt đầy cảnh giác.
Tuy nhiên, Cố Hồng Việt chỉ ngửi ngửi, rồi ngồi thẳng người dậy, thản nhiên giải thích: "Tưởng em lén uống rượu."
Bàn của người nhà không có rượu, chỉ có ba người Cố Hồng Việt uống một chút.
Trong xe thoang thoảng mùi rượu, len lỏi qua hơi thở, trêu chọc tâm can Thẩm Nhất Nhất.
Cô chậm rãi thả lỏng bờ vai đang căng cứng, nhưng không dám hoàn toàn buông lỏng.
Người đàn ông uống rượu, là nguy hiểm nhất.
Cận quân như cận hổ, chính là để miêu tả tâm trạng lúc này của cô.