Thẩm Nhất Nhất cẩn thận dè dặt mất một lúc lâu mới có thể thoát khỏi vòng tay Cố Hồng Việt.
Cô cầm lấy chiếc váy ngủ xa lạ bên giường, mặc kệ mọi thứ, trước tiên khoác tạm lên người.
Sau đó định xuống giường đi dạo một vòng xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Tuy nhiên, vừa định đứng dậy, cô đã cảm thấy một lực kéo mạnh ở phía sau khiến cô ngã trở lại.
Ban đầu cô còn tưởng là vạt váy ngủ bị mắc vào đâu đó, quay đầu lại mới phát hiện Cố Hồng Việt đang gối đầu lên tay, lim dim đôi mắt ngái ngủ, tay nắm lấy vạt váy của cô, nhìn cô với vẻ mặt u oán.
Thẩm Nhất Nhất: "..."
Ánh mắt đó của anh là có ý gì?
Sao lại khiến cô giống như kẻ vô lại, ăn xong chùi mép rồi muốn chuồn thẳng?
Thẩm Nhất Nhất vội vàng gạt bỏ suy nghĩ vô lý này, giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
"Em làm anh tỉnh giấc à?" Cô quay người kéo chăn, đắp kín nửa người trên cho Cố Hồng Việt. "Anh ngủ chưa đủ giấc, ngủ thêm chút nữa đi."
"Xem ra là tối qua chưa đủ thỏa mãn." Giọng nói của Cố Hồng Việt mang theo nét khàn khàn đặc trưng sau khi ngủ dậy cùng với vẻ lười biếng, còn ẩn chứa một tia mỉa mai khó nhận ra.
Gò má Thẩm Nhất Nhất bỗng chốc nóng ran.
Cô cố gắng rút vạt váy ngủ ra khỏi tay anh, mượn động tác này để che giấu sự lúng túng của bản thân.
Tuy nhiên, Cố Hồng Việt không có ý định buông tay.
Chiếc váy ngủ này vốn dĩ được thiết kế đơn giản theo kiểu một mảnh, bị anh nắm chặt như vậy, đã có xu hướng muốn rách toạc ra.
Nếu cô còn dám manh động, e rằng sẽ bị lộ hết...
Thẩm Nhất Nhất chỉ có thể giữ nguyên tư thế hiện tại, cứng đờ người không dám nhúc nhích.
"Chuyện tối qua... em hoàn toàn không nhớ gì cả." Cô căng mặt, quay lưng về phía anh, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Cố Hồng Việt ngáp một cái. "Vậy anh có thể diễn lại cho em xem—"
"Không cần, không cần đâu, chuyện sau khi say rượu sao có thể tính là thật được." Thẩm Nhất Nhất vội vàng cắt ngang lời anh. "Bất kể em đã nói gì, anh cũng đừng để tâm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-421.html.]
"Ồ." Cố Hồng Việt không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ chậm rãi bổ sung một câu. "Những lời đó vốn dĩ cũng không phải nói cho anh nghe."
Hả?
Vậy là nói cho người khác nghe sao?
Chẳng lẽ là mắng họ hàng nhà họ Thẩm?!
Suy cho cùng, cả ngày hôm nay cô nhẫn nhịn, đều là giả vờ, trong lòng căn bản không phải nghĩ vậy!
Người ta thường nói, rượu vào lời ra, chẳng lẽ cô...
Chẳng lẽ đã chỉ thẳng vào mặt từng người nhà họ Thẩm mà mắng một lượt?!
Khuôn mặt Thẩm Nhất Nhất lúc đỏ lúc trắng, không biết nên diễn tả thế nào cho phải.
Trước khi cô tự dồn mình vào đường cùng, Cố Hồng Việt đột nhiên dùng sức kéo mạnh cổ tay cô, trực tiếp khiến cô ngã ngồi xuống.
Thẩm Nhất Nhất muốn mắng anh vừa ngủ dậy đã phát điên bắt nạt người khác, nhưng lại phát hiện người này vẫn chưa chịu dừng tay.
Bàn tay to lớn của anh dễ dàng ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong chăn.
Thẩm Nhất Nhất bị ép xoay người 360 độ, lại rơi vào lòng anh như lúc vừa tỉnh dậy.
Bàn tay Cố Hồng Việt men theo bắp chân Thẩm Nhất Nhất vuốt xuống, khiến cô sợ hãi co rúm người lại.
Chính vì vậy, Cố Hồng Việt thuận thế nắm lấy bàn chân cô.
"Lạnh như vậy mà còn định chạy đi đâu? Chạy đi đâu? Thành phố Cốc này em quen thuộc lắm sao?" Mỗi câu nói của Cố Hồng Việt đều mang theo ý trách móc.
Thẩm Nhất Nhất không thích cảm giác bị anh nắm trong tay, nhưng chiếc váy ngủ này của cô thực sự... chẳng khác nào không mặc gì.
Hơn nữa, cô còn không biết mình đang ở đâu.
Lại sợ bản thân chưa đánh răng rửa mặt, cộng thêm hơi thở sau khi say rượu, lỡ nói chuyện trong chăn mà bốc mùi thì phải làm sao?
Vì vậy, cô đành bất đắc dĩ để anh nâng niu bàn chân mình.
Cố Hồng Việt dùng lòng bàn tay truyền hơi ấm cho cô, thấy cô vùi đầu không biết đang suy nghĩ gì, không khỏi nhớ tới hàng loạt hành động ngốc nghếch của cô tối qua.