Thẩm Nhất Nhất vội vàng bịt miệng con gái nuôi đang nói như quạ đen: "Nếu chúng ta bỏ ra số tiền lớn như vậy để theo đuổi cốt truyện mà không thu hoạch được gì, thì chỉ có thể chứng tỏ thiết kế trò chơi của họ có vấn đề. Hơn nữa, anh con sẽ không tùy tiện sai bảo vệ đánh người đâu."
Tiểu Bồ Đào ôm lấy tay cô nũng nịu: "Con cảm thấy vẫn không nên quá lạc quan... Bây giờ đa số du khách đều đã thay trang phục cổ trang, có người vì muốn tiết kiệm tiền nên đã mua trang phục của nha hoàn, gia đinh. Họ không phải nhân viên công tác, nên không thể nào biết được tung tích của Lý tiểu thư!"
Thẩm Nhất Nhất nghiêm mặt nói: "Thật ra, xét trên góc độ thương mại, nếu họ thật sự kinh doanh kiểu này, thì không cần đợi đến những tin tức tiêu cực khác xuất hiện, có khi sang năm đã rất khó tổ chức lại sự kiện này rồi."
"Tại sao ạ?" Tiểu Bồ Đào khó hiểu.
"Con nhìn những du khách xung quanh là biết, những người đến tham gia lễ hội văn hóa Hán phục đa số đều thuộc độ tuổi từ 25 đến 35.
Họ đúng là nhóm người tiêu dùng chủ lực của xã hội hiện nay, nhưng họ cũng không phải kẻ ngốc, nếu mỗi khâu đều phải bỏ tiền ra mới được tham gia thì ham muốn tiêu dùng sẽ rất thấp."
Tiểu Bồ Đào gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, tỏ vẻ nửa hiểu nửa không.
Thẩm Nhất Nhất nói tiếp: "Họ sẽ cho rằng, ban tổ chức chỉ biết dốc lòng kiếm tiền, không quan tâm đến cảm nhận của người chơi bình thường, vậy thì dĩ nhiên họ sẽ không tham gia nữa.
Nếu như cả hội trường chỉ có một mình con làm nhiệm vụ cốt truyện, chẳng lẽ con không cảm thấy nhàm chán sao?
Cứ như vậy, ban tổ chức sẽ mất đi tất cả mọi người."
Tiểu Bồ Đào giơ ngón tay chỉ vào mình: "Nhưng mà con không hề cảm thấy nhàm chán nha, vẫn có người khác cũng đang làm nhiệm vụ cốt truyện mà."
"Điều này chứng tỏ, ban tổ chức kỳ thực cũng cung cấp khả năng chơi cho người chơi bình thường, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra." Vừa nói, Thẩm Nhất Nhất vừa nhìn về phía mấy người chơi đang túm tụm lại thì thầm to nhỏ.
Lần này, Tiểu Bồ Đào coi như đã hiểu ra.
"Vậy là họ chơi chiêu trò hai mặt, một mặt dành cho những người chơi nạp tiền muốn đi đường tắt, một mặt dành cho những người chơi không muốn tiêu tiền nhưng nguyện ý bỏ ra nhiều thời gian, đúng không ạ?"
Cô bé nhìn những du khách đang cầm một cuốn sổ tay mini trên tay, đi đến từng cửa hàng được chỉ định trong công viên để làm nhiệm vụ check-in, suy nghĩ dần trở nên rõ ràng.
"Vậy nên, rất có thể những người đã hoàn thành nhiệm vụ check-in kia đã có được thông tin mà chúng ta không mua được!"
Tiểu Bồ Đào sốt ruột không đợi được nữa, cũng chẳng quan tâm đến dáng vẻ có đẹp hay không, nhấc váy chạy về phía nhóm người chơi kia.
Bên kia vốn cũng muốn ra giá hợp tác, Tiểu Bồ Đào đã đạt được thỏa thuận với họ, hẹn sau khi tìm được Lý tiểu thư, Tiểu Bồ Đào sẽ tặng họ một món đồ kỉ vật của Lý tiểu thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-460.html.]
Những người trẻ tuổi nhanh chóng đồng ý, bàn bạc xong xuôi liền rảo bước rời đi.
Thẩm Nhất Nhất muốn đuổi theo nhưng rất nhanh đã bị lạc mất.
Đúng lúc này, bên cạnh cô bỗng vang lên một tiếng sấm sét kinh thiên động địa!
Đám đông hoảng loạn, mọi người chạy tán loạn, tìm đường chạy trốn về phía ngược lại với nơi phát ra tiếng động.
Bản thân Thẩm Nhất Nhất cũng không rõ tại sao, tiếng nổ lớn kia lại bất ngờ gợi lại ký ức về biển sâu trong tâm trí cô.
Khoảnh khắc cô gieo mình xuống biển từ trên vách đá, cả thế giới như phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên động địa.
Tiếp đó, là biển cả mênh m.ô.n.g vô tận.
Lúc này, rõ ràng cô đang đặt chân trên đất bằng, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích.
Thế là, những du khách chạy tán loạn liên tục va vào cô, Thẩm Nhất Nhất giống như con rối đứt dây, kinh hoàng bất lực nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.
Ầm!
Lại một tiếng nổ vang lên.
Ngay sau đó, trong những con hẻm xung quanh lại bốc lên lửa và khói đen.
Cố Hồng Việt chen chúc trong dòng người đang hoảng loạn, lao về phía Thẩm Nhất Nhất, ôm chặt lấy cô.
Các vệ sĩ cũng nhanh chóng tiến lên, tách hai người họ và những người xung quanh ra, bảo vệ cẩn thận.
"Không sao, là đạo cụ." Vì không thể cử động, Thẩm Nhất Nhất đành phải đứng im, quan sát hiện trường.
Mặc dù hiệu ứng âm thanh phát ra rất chấn động, nhưng sự thật là không hề có vụ nổ nào, lửa và khói đen cũng là do đạo cụ chuyên dụng tạo ra.
"Hù c.h.ế.t tôi rồi..."
Ngay lúc các du khách còn chưa hết bàng hoàng, một đội người mặc trang phục thị vệ xông ra đường.
"Mọi người mau tránh ra! Lâm gia tạo phản, muốn tấn công vào thành rồi!"