Một Thai Hai Bảo: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ Thật Khác Thường

Chương 467

Dưới ánh nắng chói chang, Cố Nguyệt Nguyệt kéo theo Tô Thần, kiên nhẫn xếp hàng bên ngoài lều bạt trắng do ban tổ chức dựng lên, chờ đợi chụp ảnh cùng Trương Húc.

Tô Thần nhìn sợi dây dắt trẻ em trên tay, bụng đầy oán giận gửi tin nhắn cho Từ Tiêu: 【Muốn từ chức.】

Từ Tiêu cố nhịn cười: 【Đừng, bình tĩnh nào, về tôi xin tăng lương cho cậu.】

Tô Thần cũng chẳng thiết tha gì mấy đồng lương ấy. 

Nếu không phải đi theo hầu hạ Cố Nguyệt Nguyệt chờ gặp Trương Húc này, có tăng lương hay không cũng chẳng sao!

Từ Tiêu: 【Chúng ta chưa hiểu rõ về đối phương, cậu đi tiếp xúc thử xem.】

Tô Thần nào tin nổi lời lẽ đường mật của hắn.

Nếu Cố Hồng Việt thật sự muốn thăm dò điểm mấu chốt của người này, có rất nhiều cách, tám đời tổ tông đều có thể moi ra được, sao có thể nói là chưa hiểu rõ?

Chẳng qua là Cố Hồng Việt không muốn xem trọng người này thôi.

Từ Tiêu: 【Muốn phong sát hắn ta rất dễ, nhưng hắn ta sẽ lại ngóc đầu dậy. Đã không thể khiến hắn ta biến mất khỏi thế giới này, vậy phải nghĩ cách khiến hắn ta biến mất khỏi trái tim của thiếu phu nhân.】

Tô Thần đẩy gọng kính.

Tâm trạng vốn đang yên ả của anh, vì sự xuất hiện của mục tiêu nhỏ bé này mà dấy lên chút gợn sóng.

Thế là, việc xếp hàng nhàm chán cũng trở nên có động lực hơn.

Nhưng anh không ngờ rằng, những cô gái trẻ này theo đuổi thần tượng lại có nhiều chiêu trò đến vậy.

Cố Nguyệt Nguyệt tuy đang xếp hàng, nhưng tay cũng không rảnh rỗi, cô nàng thế mà lại đặt đồ ăn ngoài, yêu cầu người bán hàng mang đến khu vực xếp hàng.

Ba ly trà sữa, cô nàng lại nhét hai ly cho Tô Thần.

Tô Thần: "Tôi không uống, mấy thứ này toàn là mứt với siro, không tốt cho sức khỏe..."

Cố Nguyệt Nguyệt không kiên nhẫn ngắt lời anh: "Không uống thì giúp tôi cầm, vốn là đã chuẩn bị cho anh một ly rồi, đã không uống thì lát nữa tôi đưa hết cho anh Trương Húc, hôm nay anh ấy vất vả như vậy, nên uống hai ly."

"Bốp".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-467.html.]

Lời Cố Nguyệt Nguyệt còn chưa dứt, đã thấy Tô Thần xé toạc ống hút, hùng hổ cắm vào lớp màng bọc nhựa của ly trà sữa.

Cố Nguyệt Nguyệt: "..."

Anh trai này không phải là bác sĩ sao?

Sao trông có vẻ bất ổn về mặt cảm xúc thế này?

"Cô bé, đến lượt cháu rồi, mau lên trước đi." Nhân viên an ninh mặc đồng phục bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.

Cố Nguyệt Nguyệt kéo Tô Thần chạy lên.

Trương Húc đang đứng chờ cô nàng ở khu vực chụp ảnh được trang trí riêng, thấy cô nàng cầm trà sữa chạy đến, còn nhẹ giọng nhắc nhở cô nàng chạy chậm thôi.

"Anh thật dịu dàng." Cố Nguyệt Nguyệt cười ngọt ngào nói.

Trương Húc giơ nắm đấm, khẽ chạm vào nắm tay cô nàng: "Cảm ơn em gái."

"Anh ơi, anh có một sức hút rất mạnh mẽ, giống như anh trai hàng xóm vậy." Những lời ngon ngọt từ miệng Cố Nguyệt Nguyệt tuôn ra như s.ú.n.g liên thanh.

Đúng lúc này, Tô Thần bỗng dưng hút một ngụm trà sữa thật mạnh.

Ly trà sữa bị anh hút đến lõm vào một mảng lớn, phát ra tiếng động không đúng lúc.

Cố Nguyệt Nguyệt rất bất mãn quay đầu trừng mắt với anh, tặng cho anh một cái lườm nguýt.

Nhân tiện, cô nàng cầm lấy ly trà sữa dành cho Trương Húc từ tay Tô Thần, hai tay cung kính dâng lên.

Thế nhưng, không biết vì sao, Trương Húc vừa mới cầm lấy ly trà, trà sữa bên trong liền chảy ra từ khe hở mép ly, dính đầy tay anh.

"Em có khăn giấy!" Cố Nguyệt Nguyệt vội vàng cứu nguy, đồng thời còn không quên an ủi anh: "Anh ơi, anh có nghe câu gặp nước thì thuận lợi chưa! Anh nhất định sẽ nổi tiếng, tỏa sáng rực rỡ trong giới điện ảnh!"

"Cảm ơn em." Trương Húc nhỏ giọng nói: "Lát nữa anh viết số điện thoại cá nhân cho em, sau này em mà có hứng thú, có thể đến làm trưởng nhóm fanclub của anh."

Cố Nguyệt Nguyệt thụ sủng nhược kinh, trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình: "Anh ơi, chúng ta... mới gặp nhau lần đầu, sao anh biết em có thể gánh vác trọng trách này?"

"Người với người, là phải có duyên phận." Trương Húc mỉm cười.

Cố Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy, ánh nắng mùa hè năm nay thật rực rỡ chói chang, khiến người ta khó quên hơn bất kỳ năm nào trước đây!

Bình Luận (0)
Comment