Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1093

Cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, cô nhìn tới nhìn lui tới hoa cả mắt, cũng khó có thể lựa chọn.

Lòng tham trong lòng cô thực sự chỉ muốn đem hết cái đống thức ăn trong thực đơn lên đây, càn rở một lần!

Nhưng cô cũng lại lo lắng nhiều món ăn quá, một người không ăn nổi, như vậy sẽ quá lãng phí lương thực.

Vân Thi Thi lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh đang chuẩn bị bộ đồ ăn, nhưng cũng không hề nhìn sang bên này, giống như không hề cảm thấy đói, không muốn ăn chút nào.

Vân Thi Thi khẽ thở dài một tiếng, có chút ảo não, xem ra bữa ăn này lại là cô tự giải quyết, anh thoạt nhìn tựa hồ là không hề có chút hứng thú nào rồi!

Cô gọi mấy món ăn, quản lý cười híp mắt hỏi thăm ý kiến của Mộ Nhã Triết, liền xoay người lui xuống.

Cả nhà hàng lớn nhất thời yên tĩnh lại.

Hai người quả thực có chút quá xa xỉ rồi, chỉ có hai người mà chiếm cả một bàn tròn lớn.

Vân Thi Thi ngẩng đầu ngắm nhìn bốn phía nhà hàng, nơi đây được trang trí theo phong cách cổ điển, ngay cả cái ghế đang ngồi cũng là được trạm từ gỗ quý.

Bỗng nhiên như là nhìn thấy gì đó thú vị, Vân Thi Thi tò mò nhìn chằm chằm tấm bình phong có khắc chữ, *** Thị Nữ Đồ, nét bút lông vừa cứng cáp vừa phiêu dật, trên giấy lại hiện ra nét ố vàng của năm tháng, hình như giất quý giá, được đóng khung vô cùng cẩn thận treo lên cao.

Cứ nhìn như vậy, trong chốc lát đã đăm chiêu.

Mộ Nhã Triết nhìn cô một cái, chỉ thấy cô đang nhìn xuất thần tới một hướng, men theo tầm mắt của cô, chỉ nhìn thấy có một bức họa khá cổ trên tường, mí mắt nheo lại.

Quản lý rất nhanh đã dẫn theo nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, mượn cơ hộ này, Vân Thi Thi cười cười nói với ông: "Bức vẽ trên tường kia thực rất đẹp!"

Người quản lý khẽ ngẩn ra, lời khen này khiến ông có hơi đột ngột, lại nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng mới hiểu rõ, trên mặt lập tức nở nụ cười, khó che được sự đắc ý, "Haha, là bức tranh đó ư? Chẵng những đẹp, mà nó còn vô cùng chân quý!"

Vân Thi Thi không hiểu trừng mắt nhìn, chợt nghe quản lý tiếp tục giới thiệu: "Cô có biết Cố Khải Chi chứ?"

Vân Thi Thi lắc đầu.

"Haha, Cố Khải Chi là một họa sĩ vô cùng tài hoa! Bức tranh này, chính là một trong số những tác phẩm của người, có thể nói là bút tích do chính tay Cố Khai Chi để lại, vô cùng quý giá!"

"Tranh này... là ông cất giữ?" Cô có chút kinh ngạc hỏi.

Quản lý có chút tiếc rẻ lắc đầu, giải thích: "Nếu là tôi, tôi còn phải mở quán cơm này sao? Haha, đây là của một người bạn thân có giao tình rất tốt với tôi để ở đây! Ông ta cũng giống tôi, thích những thứ như vậy, cũng làm một người yêu thích đồ cổ! Nghe nói, bức tranh này được đấu giá ở Anh quốc! Ông ta cũng thường tới đâu, vì vậy cho tôi mượn treo tạm ở đây, coi như là cho chút mặt mũi."

Khách tới nhà hàng này ăn cơm, trong đó cũng không thiếu những nhà giàu, cũng có rất nhiều vị khách thích bức tranh này, từng tỏ ý kiến muốn mua lại bức tranh này, ra giá khá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment