Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1108

Nhóm cảnh sát trang bị võ trang hạng nặng, cầm trong tay súng ống, ở cổng trường khai thông trật tự.

Cổng trường, đám người chen chúc, đều là nhận được thông báo của nhà trường đuổi tới.

Có cảnh sát không ngừng dẫn nhóm học sinh hướng ra phía ngoài, trên mặt nhóm thầy trò được che chở ra khỏi trường học, tràn ngập hoảng loạn cùng khẩn trương.

Thay vì nói là hoảng loạn, chi bằng nói là sợ hãi sẽ thích hợp hơn.

Đúng vậy, sợ hãi, đặc biệt là mấy đứa bé, không ngừng nhào vào lòng cha mẹ đứng chờ ở phía cổng trường đã lâu, sợ tới mức gào khóc.

Có đứa lại vẻ mặt mờ mịt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là vẻ mặt kinh hoảng mà nhìn đám xe cảnh sát ngổn ngang vây quanh ngoài cổng trường.

Vân Thi Thi có chút kinh ngạc, cũng không biết đây là xảy ra chuyện gì, ngay sau đó giữ chặt một vị phụ huynh dò hỏi.

Vị phụ huynh kia ôm đứa bé, kinh hoảng nói: “Vào buổi chiều đã xảy ra vụ đấu súng, học sinh gọi điện thoại tới, nói là tan học sớm, tôi chạy tới mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nói xong, liền vội vàng đi mất.

Cuộc đấu súng!?

Vân Thi Thi hung hăng mà ngơ ngẩn, ngay sau đó liền nhìn về phía cổng trường.

Cánh tay bỗng nhiên bị ai đó túm chặt.

Cô quay đầu lại, lại thấy là Lý Hàn Lâm, thân hình ông cao lớn, ở trong đám người cực kỳ dễ nhìn, trong lòng ngực gắt gao mà ôm lấy Vân Thiên Hữu được thảm lông bao lấy.

“Hiệu trưởng!?”

“Cùng tôi đi!”

Lý Hàn Lâm lôi kéo cô quay đầu lại, sau đó lên một chiếc xe chống đạn.

Thẳng đến khi lên xe, Lý Hàn Lâm mới định tâm, Vân Thi Thi lập tức đem Hữu Hữu trong lòng ông ôm lấy, dưới lớp thảm lông bọc, Vân Thiên Hữu vẻ mặt trắng bệch, cả đôi môi đều tái nhợt không thôi, hiển nhiên là đã chịu kinh hoảng tột độ, không nói một lời, đầu vai lại không nhịn được mà rùng mình.

Vân Thi Thi lập tức ôm chặt cậu bé: “Hữu Hữu, đừng sợ…… Mẹ đây, có mẹ bảo vệ con……”

“Mẹ…… Mẹ……”

Đôi tay cậu bỗng nhiên gắt gao mà ôm vòng lấy eo Vân Thi Thi, khuôn mặt nhỏ vùi vào ngực cô, nhưng mà thân thể lại vẫn khống chế không được mà rùng mình.

Lý Hàn Lâm đem toàn bộ chuyện đã trải qua tự thuật một lần.

Ngoài ý muốn xảy ra vào buổi chiều.

Lớp đầu tiên buổi chiều là lớp âm nhạc, Hữu Hữu sắp xếp sách giáo khoa xong, cô giáo dạy âm nhạc còn chưa tới, cậu ngủ trưa không ngon, bởi vậy cảm giác buồn ngủ không chịu được, thuận thế dựa vào trên bàn.

Nhưng mà một khác ngay lúc cậu vừa mới ngã xuống kia.

Thật sự chính là ở một giây kia.

Một viên đạn bắn tỉa trí mạng xuyên thấu cửa sổ, sau khi để lại một lỗ thủng, sượt qua mép tóc cậu, tinh chuẩn mà đâm xuyên qua huyệt thái dương của Đồng Trác ngồi cùng bàn bên cạnh cậu.

Trong phút chốc, một tia máu, vệt máu đỏ tươi tùy ý vẩy ra bắn trên mặt cậu!

Hữu Hữu bị tiếng động bất ngờ xảy ra dọa cho khiếp sợ, chỉ cảm thấy trên mặt tựa như dính một thứ chất lỏng gì đó ấm áp, dùng tay sờ, đầu ngón tay lại sờ phải máu tươi sền sệt, nhất thời vô cùng sợ hãi.

Bạn ngồi cùng bàn với cậu chính là một cô bé, thông minh lanh lợi, ngày thường luôn ôn nhu tươi cười.

Hữu Hữu đột nhiên quay đầu đi, liền thấy cô bé đáng thương kia vẫn chưa hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, đầu đã bị xuyên qua một lỗ thủng.

Thậm chí còn chưa rên một tiếng, biểu cảm trên mặt vẫn duy trì nét tươi cười khát khao đang chờ đợi vào giờ học, cứ như vậy thẳng tắp mà ngã quỵ trên bàn, không hiểu gì mà chết đi!

Trơ mắt nhìn một sinh mệnh trong nháy mắt chết đi, còn ở trước mặt cậu!

Càng khiến lòng cậu sợ hãi chính là, nếu cậu không phải đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, gục xuống.

Vậy viên đạn kia sẽ chính là bắn thủng đầu cậu.

Vân Thiên Hữu theo bản năng mà hiểu đó là —— có người ám sát cậu!
Bình Luận (0)
Comment