Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1224

Lúc vừa mới vào rừng tùng, phía trước không xa liền truyền đến ánh đèn ô tô.

"Ùng ùng ùng - - "

Con đường núi bên cạnh, một loạt những chiếc xe quân đội lướt qua những hàng cây gây ra chấn động trên mặt đất.

Ba bóng dáng cẩn thận ẩn nấp trong một bụi cây rậm rạp, um tùm. Xuyên qua những nhánh cây, Lisa nhìn thấy một nhóm người áng chừng là một đội quân đang chạy về phía Đông.

Mãi cho đến khi đội quân kia cách bọn họ một khoảng khá xa, Mộ Dịch Thần mới buông xuống lo lắng trong lòng, khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Không phải quân đội Chu Tước."

Vốn dĩ Lisa hẹn Chu Tước tiếp ứng, nhưng xem ra, nhóm người vừa rồi là tay chân của Mộ Liên Tước.

Tai nghe không dây đã bị hỏng, cũng mất đi liên lạc với Chu Tước, xem ra, muốn tới nơi hội họp, chỉ có thể dựa vào sức mình thôi.

Cô ta quay sang, trong lúc vô tình môi mỏng xẹt qua gò má trắng nõn của Mộ Dịch Thần.

Lisa ngẩn ra, giương mắt nhìn lên, đã thấy Mộ Dịch Thần dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô ta, khiến cô ta không khỏi mấp máy môi.

Hai người cách nhau rất gần nhau, thân mật dựa sát vào nhau.

Thậm chí Lisa có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực cậu, từng tiếng từng tiếng đều vô cùng mạnh mẽ.

Cô ta không dấu vết di chuyển ra sau, lại bị một bàn tay của cậu nắm chặt lấy thắt lưng, một chút cũng không thể động đậy.

"Cẩn thận một chút."

Gió nhẹ lướt qua tán cây, tạo ra âm thanh xào xạc, cho đến khi chiếc xe cuối cùng rời khỏi đường núi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mọi thứ mới trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, chính là sự yên tĩnh đến gần như chết lặng, người nào cũng không có ý định phá tan sự im lặng này.

Khóe môi Mộ Dịch Thần bỗng nhiên nhếch lên tạo thành một độ cung đẹp mắt, một con dao sắc bén liền dừng ở eo cậu.

Lisa trầm giọng lạnh lùng nói: "Buông."

Cô ta không có thói quen bị bất luận kẻ nào đụng vào, mặc dù chỉ là một ngón tay cũng không được!

Đây là điều cấm kỵ của cô ta!

Đối với Lisa mà nói, đối tượng bảo vệ, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một mình Vân Thiên Hữu.

Ngoài Hữu Hữu ra, người khác không nằm trong phạm vi bảo vệ của cô ta!

Mộ Dịch Thần không khỏi nhướng mày mỉm cười: "Hung dữ như vậy? Nếu tôi không buông, cô định ra tay thật?"

Lisa từ chối cho ý kiến: "Tôi không phủ nhận ý kiến này."

"Được. Vậy thử xem?"

Mộ Dịch Thần dán vào lưng cô ta, bàn tay ở eo khẽ nhéo một cái.

Lisa trở tay không kịp liền nhào vào trong lòng cậu, cả cơ thể liền đặt hết lên người cậu, bên cạnh cây cối là vùng đất dốc, hai người cứ như thế liền lăn xuống sườn núi.

Một hồi quay cuồng, hơi thở hai người dường như hòa quyện vào nhau.

Lisa chỉ cảm thấy bên hông truyền đến một trận đau nhức như vừa bị khoan một lỗ, giống như là vừa đụng gẫy một cây nhỏ trên sườn núi.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn sắc mặt rét lạnh Mộ Dịch Thần, nhìn thấy vẻ mặt của cậu chuyển từ lạnh lẽo sang nghiền ngẫm suy nghĩ.

Ngay sau đó một trận hoa mắt chóng mặt ập đến, bóng dáng hai người vẫn như cũ không ngừng lăn xuống sườn núi.

Lisa có ý muốn đẩy cậu ra nhưng không được, chỉ nghe một tiếng thấp thở gấp, Lisa nhanh tay lẹ mắt túm được một gốc cây non, khó khăn lắn lúc này mới ngừng lại được.

Ánh mắt Lisa khẽ lóe lên, cả người giống như cá chép chuyển mình, xoay người ngồi trên người cậu, hung hăng bóp chặt lấy cổ họng cậu: "Phi" một tiếng nhổ cọng cỏ chẳng biết ngậm vào trong miệng lúc nào, lạnh lùng nói: "Cậu muốn chết?."

Hữu Hữu đi xuống núi sườn núi, bất đắc dĩ liếc nhìn hai người một cái, yên lặng nói: "Thể lực hai người thật tốt, lúc này rồi vẫn còn thoải mái liếc mắt đưa tình với nhau."

Lời nói ra khiến người ta xấu hổ muốn chết.

Lisa: "...!"

Mộ Dịch Thần: "...?"

"Đừng lãng phí thể lực, nếu không thì đêm nay chẳng thể ra khỏi khu rừng này đâu."

Lisa lúc này mới buông Mộ Dịch Thần ra, đi bên người Hữu Hữu.
Bình Luận (0)
Comment