Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1227

Lisa nhặt rất nhiều củi đốt, lại đi thu một bó lá cây khô, tiếng chân giẫm lên cỏ khô trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt của Mộ Dịch Thần, lúc cậu nhìn sang liền thấy cô ta ngồi xổm trên mặt đất, không biết tìm đâu được hòn đá để đánh lửa, sau đó lấy dao ngắn ra, lưỡi dao ma sát với hòn đá tạo thành những đốm lửa nhỏ rơi xuống đám lá khô, rất nhanh một làn khói xanh liền lượn lờ trong không trung.

Dưới sự cố gắng của cô ta, cuối cùng cũng bùng lên một ngọn lửa lớn.

Lisa mặt không chút thay đổi ném bó lá khô vào trong đống lửa, ánh lửa đỏ bùng cháy làm nổi bật những đường nét khuôn mặt cô ta.

Bỗng nhiên cô ta quay sang, nhìn sắc mặt âm trầm của Hữu Hữu cách đó không xa, nói: "Lại đây!"

Hữu Hữu khẽ nhíu mi, có chút chịu đả kích.

Cậu cố tạo lửa cả ngày cũng không được một ngọn khói.

Cô ta làm hai ba động tác, ngọn lửa liền bùng cháy.

Làm như thế nào thế?

Lisa thuần thục đặt thịt rắn đã được làm sạch lên đống lửa, lại bẻ thêm mấy nhánh củi, vất vào giữa ngọn lửa, mặt không chút thay đổi nói: "Nghỉ ngơi một chút rồi đi."

Hữu Hữu ngẩn ra, mi tâm nhíu chặt, đứng lên ngồi xuống bên cạnh đống lửa.

Lisa lật thịt rắn mấy lần, sau đó đưa lên mũi khẽ ngửi, chóp mũi liền bắt được hương vị mê người.

Vẻ mặt cô ta bình tĩnh không chút gợn sóng, những đốm lửa bập bùng ánh vào trong mắt cô ta, hồng rực.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, nhưng giữa hai đầu lông mày sắc bén của cô ta không có chút sợ hãi nào thuộc về trẻ con, sắc mặt âm trầm mà thận trọng, bờ môi lạnh lùng kiêu ngạo, vẻ mặt không có một chút dịu dàng.

Mộ Dịch Thần thấy động tác cô ta nhanh nhẹn, xem ra, cô ta có kinh nghiệm phong phú trong việc dã ngoại.

Trên thực tế, so với những hoàn cảnh hiểm ác hơn thế này, Lisa đều đã từng trải qua, hơn nữa còn sống sót được cho đến bây giờ.

Lúc chấp hành nhiệm vụ bị quân địch đuổi giết, cô ta rơi vào bước đường cùng, không thể không chạy vào rừng tùng Amazon.

Để tránh bị địch đuổi bắt, cô ta không thể không chọn con đường nguy hiểm nhất để đi, nhiều lần suýt mất mạng trong miệng rắn.

Ai có thể liều lĩnh băng qua một nơi đầy độc trùng, bò cạp, mãng xà, ai có được can đảm vượt qua được hơi thở đáng sợ của rừng tùng này?

Người nào có thể hiểu được cảm giác bàng hoàng, tuyệt vọng khi phải cuộn mình tại một nơi âm u đang sợ, nuốt hết tất cả thống khổ vào trong bụng?

Chính sự tôi luyện khốc liệt ấy đã làm nên một thân bản lĩnh của cô ta bây giờ.

Lisa bỗng nhiên đứng lên, ném thịt rắn đã được cuộn lại bằng lá cây đến trước mặt Mộ Dịch Thần cùng Hữu Hữu, lạnh lùng nói: "Ăn đi."

"Tôi không ăn."

"Vậy thì nghỉ ngơi một lát rồi lập tức lên đường." Lisa xoay người đi về phía đống lửa.

Dừng một chút, cô ta lại nói: “Trong núi thường có thú dữ qua lại, không thể ở lâu."

Thức trắng đêm chiến đấu khiến cho cả thể xác và tinh thần cô ta đều mệt mỏi, cô ta nhìn lướt qua bốn phía, sau đó liền lấy mũ ngụy trang úp lên mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong khu rừng, gió đêm lạnh đến thấu xương, phương xa thi thoảng lại truyền đến tiếng sói hú, xa xa nhìn lại chỉ thấy núi rừng chìm trong một mảnh trắng xóa.

Mi tâm Lisa khẽ nhíu, ánh mắt hướng về phía chân trời, trong đôi mắt sắc bén liền trở nên rạng rỡ.

Đêm, càng lúc càng sâu.

Trong rừng, những cơn gió buốt không ngừng thổi tới, Lisa ôm đầu gối nghiêng người dựa vào trước tảng đá, mi mắt cụp xuống, thân thể gắt gao cuộn tròn lại. Quần áo trên người phong phanh ít ỏi, nếu không phải ngồi gần đống lửa, chỉ sợ cô ta đã sớm đông cứng lại rồi.

Cô ta không dám ngủ, chợp mắt một chút cũng không dám.

Dưới nhiệt độ lạnh như thế này, nhiệt độ cơ thể giảm cực kỳ nhanh, cô ta chỉ sợ, cô ta mà ngủ thì sẽ ngủ đến chết.

Hơn nữa rùng núi quá nguy hiểm, thú dữ thường lui tới, cô ta làm sao có thể buông lỏng cảnh giác?

Cô ta nhất định phải bảo vệ Hữu Hữu bình yên trở về, đây là nhiệm vụ của cô ta.
Bình Luận (0)
Comment