Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1350

Cung Kiệt thầm bất ngờ, bởi vì, lúc đó một chút cảm giác anh cũng không có.

"Lúc nào vậy?"

Hữu Hữu chậm rãi trả lời: "Lúc chú đứng dậy, cháu đã thuận tay bứt được!"

Cặp mắt Cung Kiệt hơi giật giật.

Đứa trẻ này, thật là lanh lợi.

Vậy mà lén bứt một sợi tóc của anh đi làm giám định ADN, cũng may là cậu nghĩ ra!

Cung Kiệt hừ lạnh một tiếng, giọng nói không vui, cho thấy trong lòng hơi bất mãn.

Hữu Hữu liếm cánh môi phấn nộn, cười cười: "Chú Cung, đừng tức giận mà! Cháu cũng là vì muốn bảo vệ mẹ thôi, nếu lỡ người chú muốn tìm không phải là mẹ, không phải là sẽ rất phiền phức sao? Cháu làm việc tương đối cẩn thận, nếu chuyện gì không đảm bảo, cháu sẽ không làm!"

"Vậy bây giờ, cháu lấy được đáp án rồi đó!" Cung Kiệt cười một tiếng, gương mặt tuấn mĩ thoáng qua sự hài lòng.

Mặc dù, anh vẫn cảm thấy bị một đứa trẻ bảy tuổi đùa giỡn rất khó chịu.

Nhưng vừa nghĩ tới Hữu Hữu làm như vậy là vì muốn bảo vệ Vân Thi Thi, cũng rất tán thưởng cậu.

Dù sao, nếu đổi lại là anh, anh sẽ cũng cẩn thận xác nhận trước, rồi mới tiếp tục đưa ra quyết định.

Hữu Hữu trầm ngâm nói: "Bây giờ cháu biết rồi! Chú là em trai của mẹ! Khó trách vì sao từ lần đầu gặp chú, cháu đã cảm thấy dáng dấp của chú và mẹ rất giống nhu! Khi đó, cháu đã bắt đầu nghi ngờ rồi."

Cậu vừa nói như vậy, trước mắt Cung Kiệt liền hiện lên hình ảnh nụ cười má lúm đồng tiền dịu dàng của Vân Thi Thi, hai mắt chớp chớp yêu kiều: "Ừ, cậu và mẹ của cháu ngay từ nhỏ ngoại hình đã rất giống nhau rồi! Những ai từng nhìn qua cũng rất bất ngờ, nói là hai người giống như được khắc ra từ cùng một cái khuôn vậy."

Thai long phượng, là sinh đôi không cùng trứng, thông thường mà nói, thai long phượng mà hai đứa trẻ có dáng dấp y hệt nhau là rất hiếm có.

Vậy mà cũng không biết tại sao, lúc Vân Thi Thi và Cung Kiệt ra đời, hai khuôn mặt của hai người lại giống như được in ra từ một cái khuôn.

Lúc nhỏ, Mộ Khuynh Thành nghịch ngợm, cắt tóc ngắn cho Vân Thi Thi, mặc tây trang cho cô, còn Cung Kiệt thì để tóc dài, mặc váy, hai người đứng cùng một chỗ, cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Hai người đều có một đôi mắt mê hoặc lòng người, lung linh xinh đẹp.

Đuôi mắt Cung Kiệt rất dài, cộng thêm cặp con ngươi sâu thẳm, lông mi dài cong vuốt, nhìn qua giống như là đôi mắt được vẽ nên, tà nịnh mị hoặc, quyến rũ lòng người.

Hữu Hữu cũng cảm thấy hứng thú.

Khi Cung Kiệt và Vân Thi Thi đứng cạnh nhau, chỉ cần liếc một cái cũng biết hai người họ là chị em.

Cung Kiệt lạnh lùng nói: "Nếu đã biết rõ thân phận của cậu rồi, không phải cháu nên sửa cách gọi với cậu rồi sao?"

Hữu Hữu nhướng mày.

"Sửa cách gọi sao, đừng có vội mà!"

Cậu cảm thấy từ "chú Cung" mà đổi qua "cậu", cậu có chút thiệt thòi!

Có phần không cam lòng.

Cung Kiệt cười xấu xa, nghiền ngẫm nói: "Cháu trai nhỏ, nếu như cậu không có đoán sai, mẹ cháu cũng không biết chuyện cháu có quan hệ với tập đoàn Cự Phong có đúng không?"

"..." Hữu Hữu chợt ngây người.

"Nói như vậy, thân phận của cháu, chị ấy còn chưa biết sao?"

"..."

"Trong hai năm qua, cháu làm những chuyện kia ở tập đoàn Cự Phong, cùng với mấy chuyện kinh thiên động địa đó, mẹ cháu cũng bị lừa gạt có phải không?" Giọng nói Cung Kiệt trầm xuống, sâu thăm thẳm, lời ít ý nhiều.

"..." Hữu Hữu hết ý kiến.

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Cung Kiệt nói như vậy là có ý gì!

Hữu Hữu im lặng, nhìn về phương xa.

Cung Kiệt này, so với trong tưởng tượng của cậu còn xấu xa hơn!

Dám đem chuyện này ra uy hiếp cậu sao?
Bình Luận (0)
Comment