Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1739

Bởi vì trong khoản thời gian này, phần diễn của Vân Thi Thi đều là được quay từ trước, mấy hôm này cũng là cô đóng chung với Lâm Chi cùng một vài vai phụ, cho nên không có diễn cùng Hoa Cẩm.

Hôm nay Hoa Cẩm vừa nhìn thấy cô ở lại làm đêm, có chút kinh ngạc.

"Thi Thi, lâu rồi không nhìn thấy em, dạo này có vẻ em rất bận rộn!"

Hoa Cẩm tỏ ra thân thiết, làm Vân Thi Thi trợn trắng mắt.

Được rồi.

Đúng là cô có đặc quyền đãi ngộ, nhưng cái này không áp dụng được với Hoa Cẩm, anh ta là ngoại lệ!

Không biết là anh ta thật sự không biết hay là cảm thấy không sao, mặc dù cả đoàn làm phim đều nể mặt mà tránh né Vân Thi Thi, chỉ có một mình anh ta, hận không thể lúc nào cũng dán chặt lên người cô.

Vân Thi Thi đuổi thế nào cũng vô ích.

Chỉ có điều, sau một thời gian tiếp xúc, cô phát hiện, dường như Hoa Cẩm cũng không có ác ý gì với cô, có trêu cợt gì cô, thì cũng chỉ là đùa giỡn một chút thôi.

Lúc trước, trong đoàn làm phim có ai khi dễ cô, xem thường cô, Hoa Cẩm chỉ yên lặng đứng nhìn, nhưng sau lưng lại tìm đủ mọi cách gây khó khăn cho những người đó.

Vân Thi Thi mặc dù dở khóc dở cười, nhưng cũng biết, Hoa Cẩm đối xử với cô là thật lòng không có gì ác ý.

Chẳng qua là...

Cô cũng không hiểu nổi, vì sao Hoa Cẩm lại thích dính lấy cô.

Trừ lúc bình thường lấy lòng, xum xoe cô, trong đoàn làm phim, anh ta cũng lợi dụng địa vị của mình mà chiếu cố cô rất nhiều.

Dần dà, Vân Thi Thi cũng không còn cảnh giác gì với anh ta.

"Hoa Cẩm, anh tránh xa tôi ra một chút, tôi đang học kịch bản."

"Cả ngày lẫn đêm em đều ở đây học thuộc kịch bản, đúng là một chút thú vị trong cuộc sống cũng không có!"

"Anh có thú vị trong cuộc sống là được rồi, ok?"

Hoa Cẩm liền cười một tiếng, sau đó, nghịch ngợm lấy cùi chỏ đụng đụng cô: "Sao em lại muốn vào làng giải trí làm diễn viên vậy?"

"Tôi sao?"

"Ừ!"

Vân Thi Thi giải thích: "Cũng coi như là duyên trời định! Cộng thêm suy nghĩ, quay phim có thể kiếm tiền, nên quyết định trở thành diễn viên."

Hoa Cẩm bĩu môi, làm ra vẻ ghét bỏ: "Không có lý tưởng!"

"... Cái gì không có lý tưởng?"

"Thi Thi, em đúng là một cô gái kỳ lạ. Người coi trọng vật chất, tiến thân vào làng giải trí, phần lớn đều ôm mộng tưởng rất vĩ đại! Ví dụ như, muốn nổi tiếng, muốn kiếm nhiều tiền, muốn câu được đại gia, thấy kẻ sang bắt quàng làm họ... Tất cả mọi người đều có dã tâm bừng bừng, nhưng chỉ có mình em, giống như không màng thế sự! Nếu đã không màng thế sự, vậy thì vào làng giải trí để làm gì?"

Vân Thi Thi thẳng thắn nói: "Nuôi gia đình sống tạm."

Hoa Cẩm ngẩn ra, nhìn cô, đôi mắt chớp chớp, đại khái là đã quen cách nói chuyện như vậy của cô, cười một tiếng: "Chỉ có điều, em như vậy cũng thật đáng yêu! Ngây ngốc, có lúc bị người khác khi dễ, cũng luôn âm thầm chịu đựng, thật giống như cái túi trút giận!"

"Anh mới là cái túi trút giận ấy!"

"Em cho rằng em với anh là cùng một loại người sao? Nếu ai mà dám khi dễ anh, anh sẽ bắt người đó phải quỳ xuống xin lỗi anh mới thôi." Hoa Cẩm cười, sau đó nói: "Thi Thi, em phải biết, trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, hoặc là, theo đuôi kẻ có quyền lực, hoặc là trở thành một người đầy quyền lực! Chỉ có điều, người giống như em, có đôi khi quá thiện lương, ngược lại lại là tội ác."

"Tôi không thích tranh đoạt cùng người khác, có thể là tính cách của tôi trời sinh đã như vậy rồi, mà cũng bởi vì vậy, tôi nhận ra, mình đúng là không hợp với làng giải trí!"

Vân Thi Thi nâng mặt, nhìn ra giữa sân, mấy nhân viên công tác đang bận rộn làm việc chuẩn bị đạo cụ, cô đột nhiên hỏi: "Vậy còn anh?"

"Hả?"
Bình Luận (0)
Comment