Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1770

Cái gì gọi là hút hồn người ta, chắc là nhìn một cái, có thể nắm chặt lấy trái tim của người ta không rời, giống như trúng ma trướng vậy.

Giống như yêu tinh, đôi mắt đẹp hút hồn.

Khuôn mặt trang điểm trắng nõn sáng long lanh, làn da cô trời sinh đã rất đẹp, đôi môi non mềm hồng hào, thêm chút son môi màu đỏ tươi, không hề có vẻ thô tục, trái lại kích thích các thị giác của người ta, tóc đen, con ngươi đen, đôi môi đỏ mọng, nước có thừa, khóe môi có chút độ cong, bừng tỉnh như hoa tươi nở rộ, hận không thể hôn lên một cái, ngửi mùi thơm ngọt ngào đó!

Yết hầu của Mộ Nhã Triết có chút căng chặt, anh nín thở thật sâu, ngừng hô hấp, ánh mắt rơi vào trên người cô, nhưng mà không nỡ liếc mắt đi nơi khác.

Giống như nếm rượu ủ trăm năm, chỉ một ngụm, trái tim liền có chút men say, mang theo một chút nhỏ nóng lên.

Nhưng mà trong lòng anh hiểu rõ, phản ứng như vậy không phải chân chính là do uống rượu.

Người đàn ông đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt cô.

Vân Thi Thi thấy anh đến gần, ánh mắt không hề chớp nhìn mình chằm chằm, trong lúc này không khỏi khẩn trương lên.

Còn khẩn trương hơn lần trước đứng trước màn ảnh.

Vừa rồi lúc cô trang điểm, cũng liếc mắt nhìn gương một cái, lúc cô xuất hiện ở trong gương, ngoại trừ kinh diễm còn có chút không thích ứng.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại có thời khắc xinh đẹp như vậy.

Lúc trước cô trang điểm, chỉ trang điểm qua loa, trang điểm rất trang nhã, thêm chút son và ít phấn.

Nhưng mà hôm nay trang điểm, lại trang điểm tỉ mỉ, khoảng một tiếng, cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt thanh thuần thanh nhã, biến thành dung mạo xinh đẹp bức người.

Người phụ nữ, đều không phải là tác phẩm nghệ thuật trời sinh. Trang điểm rất quan trọng.

Thấy người đàn ông đến gần, yết hầu cô hơi chát, có chút khẩn trương hỏi: “Thế nào? Không được sao?”

Mộ Nhã Triết đi đến trước mặt cô, cúi đầu đánh giá vẻ mặt cô.

Tóc của cô đều búi lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ một bàn tay không có chút tì vết lộ ra.

Chỉ là có vài sợi tóc mai nghịch ngợm rơi vào lỗ tai cô, anh đột nhiên vươn tay ra, vén sợi tóc rơi trên thái dương vuốt ra sau tai cô.

Bởi vì anh lơ đãng đụng vào, cô có chút e lệ cúi đầu, giống như yêu tinh tai nhọn, vậy mà có chút đỏ mà nóng lên.

Rõ ràng cho thấy thẹn thùng rồi!

Ngu ngốc này, luôn luôn dễ dàng thẹn thùng như vậy, làn da trắng nõn của cô khiến cô cho dù e lệ rất nhỏ, cũng rất dễ dàng phát hiện ra.

Thấy cô cúi đầu, anh có chút bất mãn vươn ngón tay ra, nắm cằm dưới của cô, dịu dàng nói: “Ngẩng đầu lên, để anh nhìn xem.”

Vân Thi Thi có chút khó xử ngẩng mặt, khóe mắt lại hơi rủ xuống, giống như lông vũ màu đen, khẽ nhấp nháy, thỉnh thoảng run rẩy, rõ ràng là quá khẩn trương.

Trời ạ…

Sao cô có thể không khẩn trương được.

Thật sự một chút cũng không tốt!

Vân Thi Thi ngầm xấu hổ giận dữ, hai tay nắm chặt vài phần, lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Rất đẹp!”

Đột ngột phát ra tiếng, làm không khí ùa vào trong đại não của cô, loãng vài giây, trên mặt càng nóng thêm vài phần.

“Hả? Thật sao.”

Cô nhìn anh, đã thấy kinh diễm trong mắt anh không chút nào che dấu biểu lộ ra ngoài.

Động tâm, đâu chỉ động tâm.

Sau đó muốn kích thích cô, đều có rồi!
Bình Luận (0)
Comment