Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1817

Bởi vậy, đã có người ra tay thay anh, thì cớ sao mà không làm.

Làm cháu không thể vô lễ với cô, nếu không là dĩ hạ phạm thượng*.

*thứ bậc (vai vế) thấp mà xúc phạm người có thứ bậc (vai vế) cao hơn mình.

Nhưng nếu là Cung Kiệt ra tay, coi như là xả giận cho Thi Thi.

Dù lần này Cung Kiệt không ra tay, vậy thì, Mộ Nhã Triết cũng sẽ âm thầm cho Mộ Thục Mẫn này nếm thử khổ cực một phen!

"Dừng tay! Đừng đánh nữa!"

Mộ Lâm Phong ở một bên tức giận đến dậm chân.

Mặt Cung Kiệt lại vẫn không thay đổi như cũ, ôm vai Vân Thi Thi, lạnh lùng nhìn Mộ Thục Mẫn bị quyền đấm cước đá trên mặt đất, trên mặt không có vẻ muốn lùi lại.

Giống như chỉ có làm vậy, mới có thể xả hết buồn bực trong lòng anh!

Hách Ba là cao thủ số một số hai bên người Cung Kiệt, làm thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Thiên Thai, lý lịch rất cao, có mười năm sống trong chiến tranh, xương cốt trong người đã luyện thành sắt thép, dù trong cơ thể chảy là máu, cũng đã nóng hừng hực như là bàn ủi.

Đừng nhìn một nắm tay của anh ta, đánh như không dùng bao nhiêu sức, nhưng dù vậy, mấy bàn tay xuống, không đánh bà ta tàn phế thì không lấy tiền!

Mộ Thục Mẫn bị đánh cho mặt mũi bầm dập, dù vậy, Cung Kiệt vẫn không có ý thu hồi mệnh lệnh!

Anh đã quyết định, muốn đánh chết người phụ nữ dám làm nhục chị của anh!

Trước mặt Vân Thi Thi, có lẽ anh ngoan ngoãn, có lẽ dịu ngoan như con cừu, không có chút tính nết nào, nhưng những lúc còn lại, trong mắt cấp dưới, Cung Kiệt là một nhân vật lòng dạ vô cùng độc ác.

Lòng dạ độc ác?!

Có thể nói, tuổi anh còn trẻ, nhưng là nhân vật tàn nhẫn độc ác đến rợn người, những kẻ trêu tức anh, kết cục vô cùng thảm thiết!

Vân Thi Thi thấy thì hết hồn, dù từ trong đáy lòng cô cũng căm hận người phụ nữ nói chuyện không đúng mực này, nhưng dù vậy, cấp dưới của Cung Kiệt xuống tay quá tàn nhẫn rồi!

Cô nhìn không được rồi!

Đây không phải là đùa giỡn!

Nếu còn tiếp tục như vậy, cô nghĩ, dù bà ta không mất nửa cái mạng, chắc chắn sẽ gãy mấy cây xương sườn.

Nhưng mà bầu không trước mắt quả thực quá kì lạ.

Vẻ mặt Mộ Nhã Triết thờ ơ, vẻ mặt Cung Kiệt thì lạnh nhạt, thậm chí, khóe môi còn hơi hiện lên ý cười.

Vì thế, cô hơi kinh hồn bạt vía nói: "Tiểu Kiệt, đừng đánh nữa! Nếu còn đánh tiếp, bà ta sẽ mất mạng!"

"Chị! Chị đừng nói chuyện thay bà ta! Chị đừng quên, bà ta vừa nói chị thế nào?"

Mặt Cung Kiệt không chút thay đổi nói: "Người phụ nữ này, dám nhục nhã chị?! Em sẽ không tha cho bà ta!"

Mộ Lâm Phong giận không kềm được nói: "Anh đúng là tự đại! Anh có biết, chúng tôi là ai không?! Dám động đến người nhà họ Mộ, anh có biết, cuối cùng anh đang làm chuyện vô liêm sỉ gì hay không?! Nếu anh còn đánh tiếp, thì sẽ đánh chết người! Anh thật to gan!"

Cung Kiệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Lâm Phong, dùng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi đang muốn mạng của bà ta đó! Bắt nạt chị của tôi, chết không đáng tiếc! Nếu không, còn nghĩ rằng người nhà họ Cung chúng tôi, dù là chó mèo bên đường cũng có thể bắt nạt hả?! Nhà họ Mộ?! Ông nghĩ ông là ai?! Cho rằng nhà họ Mộ có thể một tay che trời, ỷ thế hiếp người hả?! Tôi muốn nhìn xem, là nhà họ Mộ bản lãnh lớn, hay là nhà họ Cung tôi ghê gớm hơn!"

Vừa dứt lời, Mộ Lâm Phong sửng sốt, không thể tin nhìn anh.

"Nhà họ Cung?!"

Người đàn ông này vừa nói gì?!

Nhà họ Cung?!

Chẳng lẽ... Anh là người của nhà họ Cung?!

Vân Thi Thi căn bản không hiểu cuối cùng Cung Kiệt đang nói gì, nhà họ Cung cũng được, nhà họ Mộ cũng xong, những thứ này cô mặc kệ!
Bình Luận (0)
Comment