Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1876

Anh nói, anh thích cô chủ động…

Hồi tưởng lại biểu tình không đứng đắn của anh, Vân Thi Thi vừa thẹn thùng vừa mất tự nhiên, lại bị người đàn ông nhìn thấy rõ ràng!

Anh nắm lấy cằm cô, ôm eo của cô, khiến cho cô dán chặt vào thân thể anh.

“Em biết không? Em càng thẹn thùng càng làm anh muốn nhìn bộ dạng em ở dưới thân anh, bộ dạng đó mê hoặc chết người!”

Vân Thi Thi cực kỳ xấu hổ, túm lấy vạt áo anh, đưa tay muốn che đi cái miệng luôn nói ra những lời làm cô không biết làm gì!

“Mộ Nhã Triết - -!”

Người đàn ông này, sao khác những lúc bình thường đến vậy!

Trong ngày thường, anh được tây trang che chắn, áo mũ chỉnh tề, phong độ nhanh nhẹn, làm cho người ta có cảm giác nho nhã lễ độ, giống như vương giả tao nhã!

Mà về phương diện này, một khi anh đã làm, anh đều sẽ nói ra những lời làm mặt cô khô nóng!

“Đừng nói nữa!”

“Được, không nói. Chúng ta trực tiếp làm.”

Anh thì thào, trực tiếp phủ lên cái miệng muốn nói mà ngừng, đôi môi nóng bỏng chạm qua gương mặt cô, cần cổ, cuối cùng chiếm đóng thành trì xâm lược miệng cô, nếm hơi thở mê người ngọt ngào của cô.

Cô bị ép, chìm nổi dưới thân anh, anh từ từ cuồng liệt tiến công, khiến cho cô giống như đang bay bay trong gió, ở trên biển không ngừng lên xuống.

“Thực ngọt!”

Cắn vành tai cô, anh tà tứ nói, nắm lấy bàn tay nhỏ có chút phản kháng của cô, càng lúc càng tiến công hung mãnh.



Bóng đêm dài dằng dặc, tươi đẹp mê người.

Trong tiếng thở dốc phóng túng của người đàn ông, cuối cùng cũng phát tiết xong.

Giữ lấy cô, mãu cho đến khi cô không kiên trì nổi, khóc kêu nói từ bỏ, lúc này anh mới ôm eo cô, bỏ đi công kích không ngừng.

Trong lúc đó, chỉ trong một cái chớp mắt, đầu óc của anh thậm chí còn nghĩ, cứ như vậy giao nộp trên người cô thôi!

Vật nhỏ này giống như độc dược, dù vậy anh vẫn khó có thể tự động điều khiển như trước, rơi vào trong tay giặc, uống rượu độc giải khát.

Mây mưa qua đi, Vân Thi Thi rúc vào trong ngực anh, bị rút hết sức lực, mệt đến mức mí mắt đã khó có thể nâng lên.

Hơi động một chút, thắt lưng sẽ phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết.

Tựa như trải qua một trận chiến tranh, cô cảm thấy toàn thân trên dưới của mình, đều muốn rời ra từng mảnh!

Đúng là không có tiền đồ!

Cô đã cực kỳ cố gắng rèn luyện chính mình, nhưng mà khó có thể ứng phó thể lực cường thịnh quá độ của người đàn ông!

Anh chống đỡ thân thể, cúi đầu, nhìn hết tất cả quyến rũ của cô vào trong mắt!

Vật nhỏ này, nếu ở cổ đại, sẽ là một yêu phi hại nước, cho dù là quân chủ công minh, cũng khó có thể khống chế mình!

Có báu vật này, còn có tâm tư gì mà quan tâm triều chính.

Anh nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình có chút giống hôn quân cổ đại trầm mê vào nữ sắc!

Mộ Nhã Triết cười, ôm chặt cô, làm cho cô kêu lên một tiếng rất nhỏ.

“Sao vậy?”

“Eo… Có chút chua xót!”

“Sao có thể chua xót được?”

Vân Thi Thi giận quá thành cười, “Anh còn hỏi em sao?”

“Đúng là không tốt!”

Người đàn ông lẩm bẩm một tiếng, trên tay cũng rất dịu dàng, bắt đầu xoa bóp nhẹ cho cô.

Vân Thi Thi lập tức như bị điện giật tránh né: “Này! Sao anh… Sao anh có thể như vậy?”

“Được rồi, không đùa em nữa.”

Người đàn ông cười, trên mặt khôi phục lại đứng đắn, nghiêm túc thay cô mát xa.
Bình Luận (0)
Comment